Đổi thế bị động thành chủ động, Lãnh Mặc Phàm luồn tay qua mái tóc đen của Băng Di, giữ chặt lấy gáy cô để cố định đầu, rồi tham lam hút lấy mật ngọt trong khoang miệng Băng Di.
Mọi người đi đường chỉ nhìn thấy mà hâm mộ, bởi vì ở đây không giống với ở Trung Đông nên đây là chuyện bình thường.
Khi cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng sắp không thở được anh mới lưu luyến buông ra.
"Đáng ghét".
Băng Di đánh vào lòng ngực của Lãnh Mặc Phàm, miệng mắng yêu.
Nhìn vợ nhỏ xù lông thật là dễ thương, Lãnh Mặc Phàm nhéo má đang phồng lên của Băng Di.
"Về thôi".
Sau khi về khách sạn, hai người sau khi tắm rửa xong liền ngủ đến sáng.
Lúc dậy, Băng Di đã không thấy người bên cạnh đâu cả.
"Bà xã dậy rồi sao?"
Lãnh Mặc Phàm từ cửa bước vào, trên tay bưng một mân thức ăn.
Bước đến gần, anh bỏ đồ ăn xuống chiếc bàn nhỏ, tay vuốt mái tóc đen rối bời của Băng Di.
Cô gật gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
Bước xuống giường, Băng Di làm vệ sinh cá nhân.
Sau mười phút cô đi ra với bộ đầm trắng ngang gối, Băng Di rất tự nhiên ngồi trên đùi Lãnh Mặc Phàm để anh đút cơm cho ăn.
"Em muốn đi đâu tham quan?"
Lãnh Mặc Phàm sủng nịnh nhéo má phúng phính của cô hỏi.
Em muốn đi các lâu đài cổ, các bảo tàng, Khải hoàn môn, nhà thờ Đức Bà Paris,...!Băng Di nói một tràng những nơi muốn đi.
Lãnh Mặc Phàm yêu thương hôn lên má cô một cái rồi nói
"Vậy ăn xong anh dẫn bà xã đi lâu đài cổ Chambord và Versailles"
"Ông xã là tốt nhất."
Băng Di vui vẻ ôm lấy thắt lưng của Lãnh Mặc Phàm, đầu không ngừng cọ nguẩy trong ngực anh.
Lãnh Mặc Phàm chỉ biết với bà xã của mình, ai bảo anh yêu cô như vậy.
Muốn chăm sóc và bảo vệ cô như thế chứ? Haizzzz,....
"Ăn đi".
Lãnh Mặc Phàm mút một muỗng cháo đưa lên miệng Băng Di bảo cô ăn, Băng Di lắc đầu
"Sao ông xã không ăn?"
"Anh không đói"
"Không đói lát sẽ đói nên anh phải ăn".
Nói xong Băng Di giật phăn cái muỗng trong tay Lãnh Mặc Phàm rồi đút đồ ăn cho anh.
Lãnh Mặc Phàm rất