Nói xong, Băng Di thở phì phò mà không để ý đến sắc mặt hai cô bạn đã tối sầm lại.
"Ở ĐÂY LÀ NƠI CÔNG CỘNG ĐÓ BĂNG DI !!!!!"
Cả hai hét lên, nhưng biết mình làm hơi lố nên im bặt ngồi lại xuống ghế.
Uống một ngụm nước, Băng Di hỏi tiếp
" Vậy cậu định làm gì?"
"Dĩ nhiên sẽ không để cô ta toại nguyện.
Muốn dành người yêu của Vân Hy phải xem cô ta có bản lĩnh gì".
Vân Hy nở một nụ cười nham hiểm, khiến hai người cảm thấy lạnh sống lưng trong đầu thầm cầu nguyện cho cô gái tên Lý Mỹ Nhân gì gì đó.
"Đây mới là Vân Hy mình biết".
Cả hai cũng nở nụ cười thâm hiểm, làm người khác phải sởn gai ốc.
Ở đây đang nói chuyện vui vẻ thì bầu không khí ở tổng bộ bang Hắc Ưng khác một trời một vực.
Tề Phúc đang báo cáo lại tình hình trong bang gần một tháng qua nhưng lại bỏ qua vụ lô vũ khí bị cướp, làm Lãnh Mặc Phàm nổi trận lôi đình.
Đừng tưởng anh không có mặt ở đây thì không biết gì.
Mặt Lãnh Mặc Phàm lúc này còn hơn Tula địa ngục
"Lại là bang Bạch Hổ?"
"Dạ, lão đại".
"Họ chán sống rồi phải không? Vậy tôi sẽ toại nguyện cho họ...cử hai mươi người đi san bằng tất cả những băng nhỏ của bang Bạch Hổ, sau đó thẳng tiến tổng bộ mà phá hủy.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết".
Lãnh Mặc Phàm không nhanh không chậm nói, nhưng trong mỗi từ đều mang theo độ sát thương cực lớn.
Tề Phúc rùng mình một cái, thầm than "đại boss nổi giận rồi"
"Dạ, lão đại.
Thuộc hạ lập tức đi ngay."
Tề Phúc nhanh chóng rời khỏi để thực thi, còn ở đây nữa anh sẽ tan chảy vì khí tức của lão đại mất.
Khi Lãnh Mặc Phàm về tới biệt thự đã là sáu giờ tối.
Đi gần tới cửa phòng, anh nghe tiếng tivi đang bật thì nở một nụ cười.
Mở cửa bước vào thì thấy một cục bông màu trắng đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa, vừa ăn trái cây vút xem tivi.
Lãnh Mặc Phàm bỏ cặp cạnh ghế rồi bước lại gần Băng Di, lúc này cô mới để ý thấy anh.
Liền ngồi bật dậy
"Anh đã về".
Nghe được tiếng nói ngọt ngào của Băng Di,