Ở trên xe, không ai nói với ai câu nào nên không khí có phần không tự nhiên.
Băng Di hết nhìn ra cửa sổ rồi nhìn Lãnh Mặc Phàm, mà anh thì cứ nhìn ở phía trước nhưng thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn về phía cô, nhưng một lời anh cũng không nói.
Chiếc xe dừng trước cảnh cổng biệt thự được sơn màu trắng, Băng Di tháo dây an toàn định bước xuống xe thì bị Lãnh Mặc Phàm nắm lấy tay, theo phản xạ cô nhìn anh.
Chỉ thấy Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười với cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Băng Di như chuồn chuồn lướt trên nước.
"Chúc em ngủ ngon".
"Vâng...! chúc anh ngủ ngon." Băng Di nói xong liền xuống xe, đứng nhìn chiếc xe rời đi.
Cô đưa tay lên sờ môi mình, bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng khi quay người đối diện với chiếc cổng thì nụ cười trên môi tắt hẳn, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.
Băng Di bước vào cổng, từ xa vẫn nghe tiếng cười nói của mọi người, điều này có nghĩa bữa tiệc chưa kết thúc.
Cô bước vào nhà đang định đi lên lầu nghỉ ngơi thì...
"Đi đâu giờ mới về?" một giọng nói đàn đàn ông trung niên vang, khỏi cần hỏi cũng biết đó là ai.
Đó là ba cô, cũng là tổng tài của Tập đoàn Hàn Thị lớn nhất nhì trong nước - Hàn Chính Huy.
Băng Di nhìn lên đồng hồ, đã là mười một giờ khuya.
Thầm thở dài, con ngươi không gợn sóng nhìn ông nói
"Không cần ông bân tâm, nhưng sao hôm nay ông tốt bụng vậy? Còn hỏi tôi đi đâu cơ đấy." Băng Di lạnh lùng nói, Hàn Chính Huy nhìn cô mà không biết nói gì.
Hôm nay mới sáng sớm đã không thấy vậy mà đi đến khuya mới về, ông chỉ hỏi cô đi đâu thôi mà cô lại lạnh lùng như vậy.
"Không có gì thì tôi đi ngủ, mai còn đi học".
Nói xong, cô lạnh lùng bỏ lên phòng mặc kệ những thứ ồm ào dưới lầu.
Băng Di sau khi tắm xong liền ngủ một giấc đến sáng.
Còn về phần Lãnh Mặc Phàm, sau khi chở Băng Di về tới nhà thì nhận được một cuộc gọi, nên anh sẽ đi công tác trong vòng một tháng.
Đây là điều anh làm anh chán ghét nhất, mới gây được ấn tượng với cô xong vậy mà phải đi công tác một tháng.
Không biết lúc trở về cô còn nhớ Lãnh Mặc Phàm anh không? Lãnh Mặc Phàm thở dài, bước vào nhà tắm sau mười lăm phút anh bước ra trên người mặc bộ vest xám tro, áo sơ mi xanh cà vạt màu xanh sọc ca rô trắng.
Anh phải bay qua New York trong đêm nên không thể nói lời tạm biệt với cô.
Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp của đầu xuân, cùng tiếng chim hót ríu rít đã thành công đánh thức Băng Di đang cuộn mình trong chăn.
Cô vươn vai, mắt thì nhìn vào đồng hồ.
Đã bảy giờ, Băng Di nhanh chóng rời dường đi làm vệ sinh cá nhân.
Sau kì nghỉ đông, Băng Di lại tiếp tục công việc đi học của mình.
Sau mười phút, cô bước ra trong bộ váy màu hồng, áo sơ mi trắng ống tay áo được xăn lên đến khửu tay,