Băng Di tức giận ngồi bật dậy, quát
"CÓ IM ĐỂ TÔI NGỦ KHÔNG?"
Kỳ Viễn giật mình, Lãnh Mặc Phàm bỏ văn kiện xuống bước lại chỗ Băng Di.
Giọng dịu dàng cùng sủng nịnh
"Bảo bối, đừng tức giận không tốt cho sức khỏe".
Đầu Kỳ Viễn bây giờ đã chảy ba vạch màu đen.
Băng Di điều lại nhịp thở nhìn Kỳ Viễn trong lòng bỗng hiện lên tia tức giận, mặt lạnh như băng nghìn năm đứng dậy đi về phía Kỳ Viễn
"Tôi hỏi anh, anh vẫn còn yêu Vân Hy?"
"Phải".
"Vậy tại sao người yêu cũ anh quay về thì bỏ Vân Hy qua một bên mà cặp kè với cô ta?"
"Sao...sao...cô biết?"
"Tôi thật sai lầm khi giao Vân Hy cho anh.
Anh có biết khi gặp tôi Vân Hy đã như thế nào không? Anh có từng nghĩ đến cảm giác của cô ấy chưa? Anh có từng thật lòng với cô ấy? Tại sao không trả lời...!ANH BỊ CÂM À?!"
"Cô hỏi nhiều như vậy làm sao tôi trả lời".
Vậy được, tôi chỉ nói với anh nếu để tôi bắt gặp anh đi cùng Lý Mỹ Kỳ một lần nào nữa, thì anh vĩnh viễn sẽ không gặp lại Vân Hy.
Băng Di đặc biệt nhấn mạnh tên cô gái và câu cuối cùng, làm Kỳ Viễn nghẹn họng chăn chối.
Lãnh Mặc Phàm ngồi ở ghế sofa thấy Băng Di tức giận cũng đúng.
Anh thầm chửi thằng bạn mình.
" Nhưng...!cô ấy đã có con...còn được năm tuổi rồi",
"Có con?" Băng Di kinh ngạc, nhưng rất nhanh nói tiếp
"Vậy sao lúc cô ta mang thai không đi tìm anh? Anh chắc chắn đứa con đó là con anh? "
"Bản xét nghiệm ADN nói 100% là người cùng huyết thống."
"Là cô ta đưa cho anh?"
Băng Di thấy Kỳ Viễn gật đầu thì cười khinh bỉ
"Bản xét nghiệm có thể làm giả".
Lúc này Kỳ Viễn hai mắt sáng rực, vui mừng nhìn Băng Di nói
"Đúng, tại sao tôi không nghĩ ra?"
"Bởi vì cậu ngốc."
Lãnh Mặc Phàn không nhanh không chậm nhìn Kỳ Viễn cười chế giễu.
"Cậu..."
"Được rồi, để vạch trần cô ta anh cần làm theo những gì tôi nói."
Băng Di nói kế hoạch mình ra, Kỳ Viễn nghe xong thì gật đầu đồng ý.
Lãnh Mặc Phàm kéo Băng Di ngồi trên đùi, tay ôm chặt eo cô