Nghe đoạn đối thoại giữa Băng Di và Lý Mỹ Nhu, Lãnh Mặc Phàm mắt hằng lên tia tức giận.
Đáng lẽ anh nên xử lý cô ta, để cô ta không làm hại đến bảo bối.
"Lão đại, đã tra ra.
Phu nhân đang ở khu nhà hoang XXXX.."Tề Phúc sau khi tra được chỗ của Băng Di, liền báo lại cho Lãnh Mặc Phàm.
"Được, điều tất cả anh em chuẩn bị xuất phát".
Lời vừa nói hết, đã không còn thấy bóng Lãnh Mặc Phàm đâu nữa.
Lãnh Mặc Phàm phóng xe với tốc độ ánh sáng, nhưng vẫn tập trung để nghe đoạn đối thoại của bọn họ.
Bỗng nhiên, một tiếng quát đàn ông vang lên
"Con khốn mày gọi điện cho ai?"
Người đàn ông nhanh chóng vọt lên giật chiếc điện thoại, rồi tát vào mặt Băng Di một cái thật mạnh.
Lãnh Mặc Phàm nghe thấy tiếng động liền mắng thầm, đạp ga cũng nhanh hơn.
Bọn họ dám làm gì bảo bối, anh thề sẽ cho họ sống không bằng chết
Bây giờ trên đường lớn, người ta chỉ thấy một dàn siêu xe chạy trên đường với vận tốc cực nhanh, người đi đường không khỏi trố mắt một dàn siêu xe này.
Xe của Lãnh Mặc Phàm dẫn đầu không biết anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng rẽ vào một con hẻn ít người.
Nhưng điều nổi bật trong con hẻn này là căn biệt thự màu vàng bị bỏ hoang và đó cũng là nơi bảo bối anh đang bị bắt.
"Con khốn, mày dám gọi điện thoại báo người?"
Lý Mỹ Nhu trợn mắt hung dữ, trên tay vân vê con dao cắt giấy mới mua.
"Khuôn mặt này quyến rũ anh ấy? Vậy nếu có một đường ở chỗ này thì sao nhỉ?"
Lý Mỹ Nhu vừa nói vừa đưa con dao từ từ rạch xuống má của Băng Di.
Sắc mặt Băng Di tái mét khi nhìn dòng máu đỏ thẳm đang chảy trên má, cố cắn chặt rằn để không thét lên vì sợ hãi.
Mặc Phàm...!anh ở đâu...!Mặc Phàm...." Băng Di trong đầu không ngừng gào thét tên anh.
Người đàn ông thấy vậy liền ngăn cản
"Để tôi thưởng thức mùi vị xem cô ta thế nào đã".
Vừa nói người đàn ông liếm môi nhìn Băng Di một cách *** ****.
Lý Mỹ Nhu dừng tay, nhường chỗ cho người đàn ông rồi sang bên cạnh đứng.
Băng Di mắt thấy người đàn ông đang lại gần mình thì hét lên
" AN DƯƠNG HÀN!!!! ANH CÚT XA TÔI RA......"
Nhưng anh không những không tránh ra mà từng