Lôi Lạc Dương hừ lạnh, không nhanh không chậm nói
"Không làm gì nhưng cũng là đồng phạm.
Người đâu..."
" Hơn nữa cô đã từng lừa dối bạn tôi đúng không...!cô còn nhớ cô đã làm gì với bạn tôi không, bạn tôi tên Bùi Kỳ Viễn ...." Lý Mỹ Kỳ thấy anh nói vậy thì giật mình cô ta vẫn cố cãi
" Tôi không có làm gì hết"
" Cô không làm gì thật sao..." Lúc này Kỳ Viễn từ bên ngoài đi vào anh thấy cô ta nói vậy bèn nên tiếng
Làm cho Lý Mỹ Kỳ im bạch không dám ho he thêm.
Kỳ Viễn quay lại nói với Lãnh Mặc Phàm
" Cậu xử lý cô ta hộ tôi nhé" nói xong Kỳ Viễn xoay người bước ra ngoài
Lý Mỹ Kỳ nghe vậy khuỵ xuống đất đầu cô ta lắc điên cuồng gào thét
" Tha cho tôi đi mà....!tha cho tôi...!tôi còn con nhỏ...!làm ơn..."
" Lão đại?" Lúc này Tề Phú lên tiếng
"Đem cô ta (chỉ vào Lý Mỹ Kỳ) cho Tiểu Hổ thưởng thức".
Tiểu Hổ là một con hổ được Lãnh Mặc Phàm nuôi từ nhỏ nên nó được anh huấn luyện rất kĩ, chỉ khi có mệnh lệnh của anh nó mới cắn người.
"Vâng..."
Thế là Lý Mỹ Kỳ bị lôi đi, bỗng chốc trong ngục tâm tối nghe tiếng hét thất thanh của một cô gái rồi im lặng như chưa xảy ra chuyện gì.
Lý Mỹ Nhu và An Dương Hàn không ngừng run rẩy, lo lắng không biết Lãnh Mặc Phàm sẽ dùng biện pháp gì để tra tấn họ.
"Xin...anh...hãy tha...cho em..."Lý Mỹ Nhu rơi nước mắt, cất giọng run run lên xin được tha thứ
"Tha? Cô nghĩ dễ vậy sao? Đụng vào người của tôi các người chắc biết sẽ có kết cục gì?"
"Không....xin anh....tha cho em..."
"IM!"
Lãnh Mặc Phàm gằng giọng, ngay lập tức Lý Mỹ Nhu im bặt.
Mắt thấy Lãnh Mặc Phàm đứng dậy, hai người liền thở phào nhưng ngay lập tức sắc mặt trắng bệch
"Các người biết xử lý họ ra sao chứ? Đừng để ta thất vọng...."
"Dạ, lão đại".
Lãnh Mặc Phàm rời khỏi, đám thuộc hạ bất đầu triển khai kế hoạch tra tấn họ đến chết và cũng ngay đêm hôm đó Tập đoàn An Thị đã không còn tồn tại trên đời, An gia sụp đỗ và sống cuộc sống nghèo túng mà không rõ nguyên nhân.
Lãnh Mặc Phàm từ mật thất đi ra, nghe quản gia nói Băng Di chưa tỉnh thì Lãnh Mặc Phàm nhanh chóng lên xem, chân gần bước tới cửa thì nghe tiếng hét bên trong
"Không...!buông tôi ra....Mặc Phàm...!cứu em..."
Lãnh Mặc Phàm lòng thắt lại bước nhanh về phía cửa rồi chạy vào ôm cô, an ủi
"Bảo bối, đừng sợ...."
Băng Di cảm nhận được hơi ấm quen