Phó Tranh cười như được mùa, hắn như chìm đắm trong chiến thắng, bỗng điện thoại trong túi gieo lên.
Màn hình hiện lên dòng chữ: Baba đại nhân
Là ba hắn gọi video call, luống cuống Phó Tranh nhấn bắt máy nghe, vừa bắt đầu cuộc gọi thì ở đầu dây bên kia đã có tiếng quát:
"Phó Tranh, mày tính để ông già này xương tàn mới bắt máy nghe hả."
Phó Tranh nghe tiếng hét liền đưa điện thoại ra xa, đợi ông quát xong mới trả lời:
"Ba à, từ từ con mới nghe được chứ.
Ba gọi con có chuyện à."
Lão Phó thấy con trai không một lời hỏi thăm mà hỏi câu vô tình, vậy đừng trách ông vô nghĩa nhé.
"Chả lẽ mày đợi ông bà già này chết mới được gọi cho mày để nhận tro cốt à."
"Kìa ba, ba hét to thế thì chết sao được.
Baba của con là sống lâu nhất."
Phó Tranh giở giọng nịnh nọt, lão Phó đã quá quen với chiêu cũ rích của hắn, lúc này ông mới hỏi:
"Mày ở nhà có bắt nạt Mộc Hạ hạ không đấy, tao mà biết mày đánh con bé là đừng hỏi tại sao biển lại có muối nhé."
Mộc Hạ ngồi trên bàn nghe thấy, cô nở nụ cười gian manh, cơ hội phục thù của cô đã đến.
Mộc Hạ chuẩn bị thần thái bắt đầu diễn:
"Huhu, bác Phó ơii.
Cứu con, anh ấy đánh con, bắt nạn con, còn...còn đi chơi để con một mình ở nhà nữa.
Oaaa."
Nghe thấy tiếng Mộc Hạ nức nở, bà Phó ngồi cạnh chồng liền xông tới giật điện thoại:
"Phó Tranh, mày ngứa đòn phải không, muốn ra đảo chơi với khỉ chứ gì, dám đánh con bé.
Mẹ về là mày xác định bốc đất lên ngửi dần cho quen đi nhé."
Phó Tranh sợ tái mét mặt lườm cô.
Hắn đã đánh cô được cái nào, dám diễn khổ nhục kế trước mặt mẹ hắn:
"Kìa mẹ con mới con trai cưng của mẹ, mẹ phải tin con..."
"Đừng nói nhiều, đưa điện thoại cho con bé nhanh."_Bà lườm hắn một cái rõ dài.
Phó Tranh tức mà chả làm được gì hậm hực đưa điện thoại cho cô.
Mộc Hạ nhận điện thoại niềm nở chào hỏi:
"Con chào bác.
Không ngờ bác lại đẹp đến vậy đó."
"Ôi con vừa ngoan lại dễ thương làm sao, thế mà