Hai người một chó hỗn loạn giành giật lấy nhau.
Trong phòng thay đồ, Phó Tranh nghe tiếng chó sủa inh ỏi, biết ngay là có thằng đến v3 vãn cô liền nhanh chóng chạy ra.
"Khuyển Brown, nhả."
Mặt mũi hắn đen sì, chả lẽ giờ lao vào đấm mấy phát cho đỡ chướng mắt?
Không được, Mộc Hạ đang ở đây, làm vậy sẽ bị trừ điểm trong mắt crush mất.
Cuối cùng, Phó Tranh quyết định tiến lại kéo Mộc Hạ ra phía sau, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lục Tiêu:
"Cậu ta không sao đâu, Khuyển Brown nó cắn bên ngoài mà.
Đúng không cậu Lục Tiêu?"
Hắn gằn từng chữ như cảnh cáo anh hãy tránh xa cừu nhỏ của hắn.
Trực giác đàn ông với nhau, hắn khẳng định Lục Tiêu có ý đồ với Mộc Hạ.
Hắn sẽ khônh cho ai cơ hội lại gần cô đâu.
Thấy được sát khí tỏa ra từ người Phó Tranh, tuy không hay tiếp xúc nhưng Lục Tiêu biết hắn là người không dễ chọc, liền kiếm lí do chuồn khỏi ánh mắt đáng sợ kia.
"À ừm, tôi không sao.
Mộc Hạ, em ở lại với Phó Tranh thiếu gia, anh có việc về trước.
Chào em."
Vừa nói anh vừa chạy đi luôn để lại Mộc Hạ ngỡ ngàng.
Có chuyện gì vậy, chả lẽ bị chó cắn nên virus dại lan nên não rồi sao.
Phó Tranh nhìn cô, bộ mặt tiếc nuối của cô như vậy là sao, tiếc hả.
Rời hắn có một chút xíu mà mà dám lởn vởn bên thằng khác, cô như này vào đại học hắn làm sao yên tâm đây.
Nhỡ người khác bắt mất thì chết.
"Nào nhìn gì nữa, cậu ta đẹp lắm sao?"
Mộc Hạ bị Phó Tranh kéo đi xềnh xệch:
"Á từ từ, đi đâu cơ..."
"Đi ăn mừng."
Hắn nhả ra ba chữ không hơn không kém, cái sắc thái của hắn là sao, cô làm gì nên tội hả?
=(( Tội lớn lắm, tội làm vỡ bình dấm.
Hắn dẫn cô đến quán ăn gần đó, mọi người đã chuẩn bị đông đủ, gọi món sẵn sàng.
"Lão đại, Mộc Hạ, ngồi xuống đi."
Mộc Hạ ngại ngùng đi đằng sau Phó Tranh, hắn kéo cô về