Mộc Hạ ngồi dậy tìm nhiệt kế trong hộc bàn rồi kẹp vào nách Phó Tranh:
"Anh kẹp nhiệt kế vào, em xuống nhà gọi dì Lưu lên nhé."
Phó Tranh giữ lấy tay cô không muốn cho đi, hắn muốn ở riêng, muốn cô chăm sóc hắn cơ:
"Không, em ở đây với anh.
Anh mệt."
Mộc Hạ thấy hắn nhợt nhạt như vậy nên càng kiên quyết xuống nhà, gỡ tay hắn ra rồi mở cửa chạy đi.
"Anh chờ một chút nhé."
Cô nhanh chóng đi tìm 2 bác giúp việc, cơ mà cũng lạ, vừa lúc ăn cơm vẫn thấy thế mà giờ gọi kiểu gì cũng không xuất hiện.
Chả lẽ hai bác đều ra ngoài sao, trùng hợp thật đấy.
Mộc Hạ đi vòng vòng quanh nhà rồi đi vào bếp, thấy nồi cháo đã được nấu sẵn, cô múc một bát rồi mang lên.
Không ai ở nhà thì cô sẽ chăm hắn vậy.
Phó Tranh trong phòng nóng muốn lòi mỡ mà vẫn phải đắp chăn, nghe bước chân cô vào hắn lại nhanh giả vờ ngủ.
Mộc Hạ tiến đến lấy nhiệt kế ra xem, hốt hoảng:
"Sốt tận 37 độ này, em phải đưa anh đi bệnh viện thôi.
Để em gọi cấp cứu."
Nghe đến đây Phó Tranh giữ luôn tay cô lại, giờ mà gọi cấp cứu thì lộ hết mất:
"Anh không sao đâu, uống thuốc là được."
Đúng là hắn có sao đâu, vừa nãy nhân lúc cô xuống hắn liền cho nhiệt kế vào cốc nước nóng, đợi cô lên thì nhét lại vào người nên nhiệt độ mới cao như vậy đấy chứ.
Giờ mà gặp bác sĩ là toang bao công sức.
Mộc Hạ không yên tâm nhưng hắn kiên quyết như vậy thì đành chịu.
"Vậy anh ngồi dậy ăn cháo nhé."
"Em đút anh ăn cơ."
Cái tên này cũng biết lợi dụng lắm, nhưng cô đâu biết gì, chỉ cần hắn khỏe là được.
Múc thìa cháo trên tay cô chu môi thổi nhẹ, đợi nguội rồi mới đút cho hắn.
Trông cô lúc này thật đáng yêu, vẻ mặt phồng lên như con hamster lại dịu dàng chăm sóc hắn khác hẳn lúc giận dỗi.
Há miệng đón lấy từng thìa cháo cô đút khiến hắn sướng muốn điên lên.
Cháo nay sao ngon thế, ngon một cách bất thường luôn ấy.
Hắn liên tưởng đến món cháo hành của Thị Nở cho Chí Phèo, tuy chỉ là cháo bình thường nhưng được người mình thương làm cho thì nó phải gọi là mĩ vị nhân gian.
:))Mặc dù cháo ông kễnh này ăn là cháo thịt =))
Hắn ăn như đỉa đói nên chả mấy chốc hết bát cháo đầy.
Cô lần mò tìm thuốc hạ sốt rồi đưa cho hắn:
"Ăn xong thì uống thuốc đầy đủ nhé, không thì bệnh nặng thêm đấy."
Phó Tranh lắc đầu quay đi chỗ khác:
"Anh không uống đâu đắng lắm."
Mộc Hạ điếng người, cái tên này làm điệu