Hai người dẫn nhau trở lại phòng khách, Phó Tranh một tay giữ lấy eo cô một tay bê đ ĩa hoa quả đặt xuống bàn:
"Con mời ba mẹ, con mời cô bác ăn hoa quả do vợ con gọt ạ."
Vừa nói hắn vừa nở nụ cười tươi không cần tưới.
Mà cái nụ cười tự tin của hắn làm cô ngạc nhiên hết sức, lấy đâu ra dũng khí táo tợn vậy? Tò mò cô ghé sát tai Phó Tranh kín đáo hỏi nhỏ:
"Sáng ra anh dùng kem đánh răng P/S hả?"
Phó Tranh thừa biết cô hỏi gì nên cũng hợp tác trả lời:
"Bís mậts."
Ủa? Vậy là hợp tác ghê chưa?
Nói xong hắn lại quay ra cười nói tiếp chuyện mọi người như không.
Mà xác mặt Mộc Đình cha cô cũng chả thấy ý kiến ý cò gì, như ngầm đồng ý nhận hắn là con rể vậy.
Sau một đêm mà hắn làm thay đổi thái độ của cả họ nhà cô luôn ấy chứ, chả lẽ hắn túng quá chơi ngải...:))
Nghĩ đến đây Mộc Hạ bỗng rùng mình, khẽ run mấy cái.
Bỗng mợ Tuyết phát hiện con gái mình biến mất, bà nhìn ngó xung quanh rồi quay ra hỏi Mộc Hạ:
"Ủa Hạ Hạ, con thấy em Xuân Hi đâu không? Con bé vừa nói xuống hộ con gọt quả mà?"
"Dạ em ấy ăn nhầm miếng ớt cay, rồi chắc chạy về nhà uống nước rồi."_ Mộc Hạ như không có chuyện gì trả lời một cách trôi chảy không vấp tẹo nào, sự bốc phét của cô khiến Phó Tranh ngồi cạnh mà cười thầm.
Đúng là không ăn ớt mà cay, chạy đi cho bớt quê ấy mà.
"Haizzz, con bé này thật là ở đây thiếu nước hả mà còn chạy về?"
Đến đây mọi người cũng đổi chủ đề, ngày tết sum họp mà bao nhiêu chuyện nào kinh tế, học tập rồi chồng con này nọ.
Ngồi một hồi lâu rồi mọi người cũng về dần lấy cớ đi chúc tết nhà khác, ngôi nhà nhộn nhịp giờ vắng tanh.
Mộc Đình nhàn hạ nhấp chén trà đặc, lưng tựa vào ghế khẽ nói:
"Mộc Hạ, con dẫn Phó Tranh đi thăm hỏi họ hàng bà con đi."
"Đúng đó, đi dần đi khỏi bỡ ngỡ."_ Mẹ Mộc Hạ cũng thêm vào.
Có quá nhiều sự kì lạ trong ngày hôm nay, lúc cô đang đớ người thì bị Phó Tranh kéo đi liền, không ngừng thúc giục:
"Nào ta đi nào.
Nghe lời người