Lão Đại Đều Yêu Ta

Lão đại thứ sáu (14)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bắc Chỉ.

Sáng sớm, Khương Nhuế phất tay nói tạm biệt với Thư Tiểu Vân, đeo cặp sách ra cửa bắt xe, mới vừa đi đến giao lộ, liền thấy một thân ảnh đĩnh bạt* dưới bến xe bus, một thân đồng phục, cặp sách nghiêng vai, một tay cắm túi, vừa thanh xuân lại có chút ngầu, trong đám người trung tuổi dậy sớm, đi làm đặc biệt nhìn ra rõ ràng.

*Xưa nay toàn để nguyên là "đĩnh bạt" mà không rõ là các nàng có hiểu nghĩa không, nếu không hiểu thì "đĩnh bạt" là "thẳng đứng/ cao lớn như cây tùng" nhé.

Diêm Chiêu chán đến chết cầm túi bữa sáng trong tay, khóe mắt chú ý tới có người đi về phía hắn, lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người mình muốn gặp, khóe miệng không khống chế được vểnh lên, đại khái cảm thấy bên cạnh người nhiều, bận tâm hình tượng, không cười ra tiếng như hôm qua, mà chỉ gợi một bên khóe miệng lên, nhìn vừa soái vừa hư hỏng.

Khương Nhuế đi đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, "Sao cậu lại tới đây?"

"Đưa cậu đi học." Diêm Chiêu đương nhiên mà nói.

"Chẳng lẽ tớ là trẻ con ba tuổi, không biết đường sao?" Khương Nhuế cười hỏi lại.

Diêm Chiêu nhíu mày trên dưới nhìn cô, nói: "Cậu nhỏ như vậy, chắc chắn không chen lên xe bus được, không có tớ làm sao bây giờ?"

Nói có vẻ rất đúng nhở, giống như mấy năm trước cô đi học vô cùng thảm hại vậy.

(Nghe vô sinh nhưng lại có thai:v)

Khương Nhuế cũng không tranh luận, lại hỏi: "Vậy xe đạp của cậu đâu? Về sau không đi học cùng bọn Lâm Hàng sao?"

Diêm Chiêu bĩu môi, "Đừng nói tới người khác, cặp sách cho tớ, cái này cho cậu."

Hắn xách cặp sách của Khương Nhuế, đưa túi bữa sáng cho cô.

"Cái gì vậy?" Khương Nhuế tiếp nhận liếc nhìn một cái, có sữa bò, bánh bao, mấy quả trái cây, "Tớ đã ăn sáng rồi."

Diêm Chiêu bá đạo mà nói: "Về sau không cần ăn nữa, tớ mang tới cho cậu."

"Vậy tớ phải nói với mẹ thế nào? Nói tớ không ăn sáng, chờ bạn trai mang cho sao?" Khương Nhuế mỉm cười nhìn hắn, nắng sớm chiếu lên trên mặt, sợi lông tơ li ti trên mặt, tựa hồ bị nhuộm thành kim sắc ấm áp.

Diêm Chiêu cứng người một chút, nỗ lực duy trì trấn định trên mặt, vành tai chậm rãi hồng lên, đúng lúc xe buýt đến, những người khác đều đã lên xe, không có tinh lực chú ý đến hai người, hắn cúi đầu ấp a ấp úng hỏi: "Giờ phải gặp người lớn sao?"

Khương Nhuế nao nao, biết hắn lại suy nghĩ nhiều, buồn cười nói: "Có phải có chút nhanh quá không?"

Trong nụ cười của cô, Diêm Chiêu nhìn ra vài phần trêu chọc mình, lỗ tai thiêu càng hồng, ngoài miệng lại bắt đầu hung: "Còn không phải là cậu nói!"

Nhìn hắn thẹn quá thành giận, bên ngoài nhiều người như vậy, Khương Nhuế cũng không tiếp tục trêu đùa, phụ họa gật gật đầu: "Phải phải phải...... Thế nhưng loại chuyện này không vội? Chúng ta còn nhỏ mà."

"Tớ không nhỏ." Diêm Chiêu lập tức nói, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt quỷ dị mà mơ hồ, đỏ mặt lặp đi lặp lại một câu, "Không nhỏ."

Khương Nhuế nhìn ra một chút manh mối, đang muốn lời nói khách sáo, vừa lúc tuyến xe 108 tới, liền tạm thời nuốt xuống.

Người trên xe bus rất nhiều, đã không còn chỗ ngồi, Khương Nhuế đi đến giữa xe, dựa vào tay nắm gần cửa sổ, Diêm Chiêu liền đứng bên cạnh cô.

Hai người tiếp tục nói chuyện, không bao lâu đã đến trạm tiếp theo, lập tức nhiều thêm bốn năm người, người trước chen người sau, không gian càng lúc càng nhỏ.

Khương Nhuế nhích gần sang bên cạnh, người bên cạnh lại nhiều thêm hai tay, chống lên cửa kính ở phía sau cô, không khác gì vây cô ở trong ngực.

Cô ngẩng đầu, Diêm Chiêu ánh mắt dao động vài cái, sau đó mới chậm rãi trở lại trên mặt cô, nâng cằm (thối mồm:v) độc mồm mà nói: "Nếu không có tớ, cậu chắc chắn sẽ bị ép đến bẹp dí."

Khương Nhuế vừa muốn mở miệng, xe bỗng nhiên khởi động, người phía trước theo quán tính mà xô đẩy một chút, đụng vào Diêm Chiêu. Khoảng cách hai người đã gần, một cú đẩy này, thân thể liền dán chung một chỗ.

Mắt thấy mặt hắn lại bắt đầu hồng, nhưng cọ tới cọ lui nửa ngày mà vẫn không thối lui, chẳng những không lui, hai tay vốn dĩ chống trên cửa kính, không biết khi nào bắt đầu co rút lại, cố ý vô tình thăm thăm (thử) muốn dừng ở eo cô.

Phải biết rằng từ hôm qua, hắn còn không biết chỉ có người yêu mới có thể nắm tay, sao qua một đêm, liền trở nên kỳ kỳ quái quái?

(Baidu đầu độc anh tôi rồi =""=)

Chú ý tới tầm mắt của cô, Diêm Chiêu dừng động tác một chút, sau đó như bị cái gì tráng gan, rõ rõ ràng ràng ôm lấy, cúi đầu nhìn cô, cau mày nói đúng lý hợp tình: "Cậu đã nói chúng ta là người yêu, người yêu có thể làm rất nhiều chuyện, tớ có thể nắm tay cậu, có thể ôm cậu, còn có thể......"

Hắn lại dừng lại.

Khương Nhuế suy đoán hắn hơn phân nửa là đi ôm chân Phật ở đâu đó rồi, lại tới trước mặt cô học đến đâu dùng đến đó. Trong lòng hiểu rõ, trên mặt làm ra bộ dáng tò mò: "Còn có thể làm cái gì?"

"Còn có thể, còn có thể...... Ừm...... Cái này tương đối khó, chờ tớ học xong sẽ dạy cậu." Hắn ấp úng nửa ngày, phun ra một câu này, sợ cô cảm thấy hắn ngốc, lập tức lại nói: "Tớ học rất nhanh!"

"Tớ chờ cậu." Khương Nhuế cười nhìn hắn.

"Ồ." Diêm Chiêu không tự nhiên đáp lại, nghĩ cái tối hôm qua mình xem, lỗ tai phát phỏng, mày phiền não mà nhăn lại.

Hôn cái miệng mà thôi, sao lại có như vậy nhiều bước thế chứ? Liếm mút, cắn, liếm, quấn...... Liếm mút còn chia há miệng với không há miệng, duỗi đầu lưỡi với không duỗi đầu lưỡi, liếm cũng có liếm môi, lưỡi, quét qua lợi. Đấy mới chỉ là kỹ xảo, hôn môi còn phân giai đoạn, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, mỗi cái giai đoạn lại phân ba bốn loại cách hôn, tất cả những điều này, hắn đều ghi chép lại, không ngờ lại chép ra hẳn một trang giấy, còn soi gương há mồm múa lưỡi luyện tập lúc lâu, hắn cho rằng mình đã nhớ kỹ, thế nhưng vừa thấy cô, lại quên béng luôn......

Chờ hắn luyện thêm nữa, luyện thêm nữa.

Những cái sơ cấp gì đó, lấy môi đụng môi linh tinh quá, thực không có hàm lượng (chất lượng) kỹ thuật, hắn coi thường, nếu muốn học thì phải học cái khó nhất!

Thế nhưng...... Cô thực mềm mại, nếu không học hôn được, vẫn cứ ôm như vậy cũng không tồi.

Diêm Chiêu nghĩ thế, rất mau lại vẫy vẫy đầu, không được, vừa mới nói muốn dạy cô, đây không phải là chuyện có thể học được hay không, mà là mặt mũi đàn ông! Không đến cũng sẽ đến!

Khương Nhuế lẳng lặng nhìn hắn như nghệ thuật kịch Xuyên thay đổi sắc mặt, không lâu sau, xe buýt đến trường học, hai người một trước một sau đi vào phòng học, lớp học không ít người nhìn bọn họ, quay đầu khe khẽ nói nhỏ.

Giờ tự học, Diêm Chiêu vẫn bò lên bàn như trước, nhưng không ngủ, mặt nghiêng sang hướng Khương Nhuế, trợn tròn mắt nhìn cô.

Khương Nhuế đọc xong từ đơn tiếng Anh, lại dở sách ngữ văn ra, ghé sát lại hỏi hắn: "Sao không ngủ được?"

"Không buồn ngủ." Diêm Chiêu nói.

Ngày thường thấy hắn ngủ đến cực kỳ hăng say, thế nhưng không ngủ cũng tốt, cô nghiêng đầu nhìn hắn: "Không ngủ thì học chung với tớ đi."

"......" Diêm Chiêu tự hỏi lòng, giờ ngáp một cái có thể lừa gạt cho qua không, nghĩ là thế, cuối cùng hắn vẫn thành thật lấy sách ngữ văn ra, hữu khí vô lực học cùng Khương Nhuế.

Tuy rằng học để ứng phó, nhưng đối với đám người Lâm Hàng chưa từng thấy hắn học bao giờ mà nói, một màn này đủ để bọn họ chấn kinh rồi.

Đã nói làm chó độc thân cùng nhau, kết quả Chiêu ca vô thanh vô tức quẳng bọn họ thoát khỏi "cô đơn", giờ là đang tú ân ái ngược cẩu sao?

"Bắt đầu từ hôm qua tao ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh." Vương Hiểu Đông lẩm bẩm tự nói.

"Tao cũng thế, mày còn nhớ lúc học sơ trung (THCS) không, có nữ sinh tỏ tình với Chiêu ca, từ đấy anh ấy thấy con gái liền đi đường vòng, tao còn tưởng rằng tương
lai sau này, tao sẽ có cơ hội rải cẩu lương cho anh ấy ăn, thức tỉnh con chó độc thân này, giờ đây tao bị nhét ngập họng luôn rồi......"

"Mày nói là cái đứa ở lớp 8 ban ba đó á?"

Lâm Hàng khinh thường nói: "Sớm hơn nhiều, cái đứa là ban hoa* ở lớp 7 ban hai cơ!"

*Ban hoa: xinh nhất lớp.

"Tao nhớ hình như hồi tiểu học, cũng có đứa con gái nhờ tao chuyển hộ thư tình thì phải, nhưng tao không cẩn thận làm mất mất rồi." Vương Hiểu Đông nói.

"Aiz, nói thế tao phải ngẫm lại hồi ở nhà trẻ có có hay không." Lâm Hàng vuốt cằm suy tư.

Tiếng hai người không lớn, nhưng bàn trước vẫn có thể nghe thấy được, trong miệng Diêm Chiêu đang đọc sách, mắt lại nhịn không được tia qua chỗ Khương Nhuế, không biết vì sao, nghe Lâm Hàng và Vương Hiểu Đông nhắc tới lịch sử đen của hắn, hắn lại cảm thấy vô duyên vô cớ chột dạ.

Khương Nhuế sắc mặt như thường, chỉ lo nhìn sách giáo khoa của mình, có thể thấy cô như thế, trong lòng Diêm Chiêu càng thêm sốt ruột.

Hai người bàn sau còn chưa kịp ngẫm lại thời ở nhà trẻ, tiếng chuông tan tiết đầu tiên reo lên, Khương Nhuế đứng dậy đi buồng vệ sinh.

Thấy cô ra cửa phòng học, Diêm Chiêu bang một tiếng buông sách, quay đầu hung tợn nhìn bàn sau.

Vương Hiểu Đông bị hắn nhìn đến kinh hồn táng đảm: "Ớ...... Làm sao vậy Chiêu ca?"

Diêm Chiêu mặt lộ vẻ hung tướng, mắt chứa uy hiếp, như ác lang nhìn bọn họ, "Bọn mày muốn chết sao."

Vương Hiểu Đông vội lắc lắc đầu, Lâm Hàng lắc đầu theo.

"Không muốn thì câm miệng." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Hàng suy nghĩ, thử nói: "Chiêu ca sợ học sinh giỏi biết được quá khứ của anh sao? Nhưng anh cũng đâu qua lại với mấy đứa con gái đấy đâu."

"Mày thì biết cái gì." Diêm Chiêu có chút bực bội, hắn không thể để người ta biết hắn đang chột dạ, thế thì thật mất mặt, chỉ khinh bỉ nhìn Lâm Hàng, cười nhạt (mỉa) nói: "Mày đến cả bạn gái cũng không có."

Lâm Hàng: "......"

Rõ ràng hôm qua, mọi người vẫn là chó độc thân với nhau, giờ cần thiết phải trao cho nhau thương tổn sao?

Đang nói, Khương Nhuế từ cửa sau tiến vào, Diêm Chiêu lập tức quay lên.

"Các cậu nói gì thế?" Khương Nhuế thuận miệng hỏi.

"Bọn họ nói đào hôm qua ăn khá ngon." Diêm Chiêu mắt không thèm nháy nói.

"Tớ cũng cảm thấy không tệ, mẹ tớ vốn dĩ muốn làm mứt trái cây, chỉ là chia ra mấy phần cho hàng xóm, dư lại không đủ làm."

Diêm Chiêu liền nói: "Tớ cho cậu."

Khương Nhuế cười nói: "Không cần, tốt xấu gì cũng là sức lao động của mình đổi lấy, giữ lại cho người nhà nếm thử. Vườn trái cây kia cách chúng ta không xa lắm, chắc sẽ có bán ở mấy quán hoa quả, cuối tuần tớ đi hỏi một chút."

"Tớ đi với cậu."

"Được thôi."

Hai người mi một lời ta một từ, Lâm Hàng trơ mắt nhìn, Chiêu ca mới vừa hung thần ác sát ngay trước mặt bọn họ, một giây sau liền biến thành bạn trai nhị thập tứ hiếu* trước mặt học sinh giỏi.

*Nhị thập tứ hiếu: 二十四孝 là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên biên soạn. – Đại khái "biến thành ngoan hiền".

Cậu coi như rõ ràng, chỉ cần học sinh giỏi không ở đây, Chiêu ca vẫn là Chiêu ca, hung thì vẫn hung như thế. Nhưng có học sinh giỏi ở gần đây...... Uầy, con chó Husky ngạo kiều này, phe phẩy cái đuôi kim mao là chó nhà ai thế?

Hết một tuần, mỗi sáng Diêm Chiêu đều chờ ở gần nhà Khương Nhuế, cùng đi đến trường, giữa trưa ở nhà ăn thì ăn cơm chung một chỗ, buổi chiều tan học lại tiễn người về nhà, còn mình thì lại bắt xe về nhà.

Mấy ngày nay hắn không những không ngại phiền toái, còn càng ngày càng dính, có đôi khi Khương Nhuế đi học thì vừa nghe (cô nói), vừa duỗi tay lại, nắm tay cô vuốt ve. Lúc lên xe bus thì càng không cần phải nói, lên xe phát liền trực tiếp ôm lấy, đến cái cớ cũng không tìm.

Cho dù như thế, lại không thấy hắn thực hành chuyện lúc trước nói muốn dạy cô, rất nhiều lần Khương Nhuế có thể cảm giác được tầm mắt hắn giằng co ở trên môi mình, lại không biết hắn lại do dự cái gì, hôn một cái thôi cũng cần dũng khí lớn như thế?

Cô không hay biết, hắn nghẹn trong lòng là vì muốn chơi lớn một lần, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa học được kỹ xảo "Phương pháp hôn cao cấp", giờ đang trong giai đoạn phân cao thấp với bản thân, một hai phải học được giai đoạn khó khăn ấy.

Cuối tuần, hai người hẹn nhau lên phố, tìm trái cây ở mấy siêu thị trong trung tâm thành phố, quả nhiên tìm được quả đào mình muốn, sau đó lại vào quán trà sữa ngồi nói chuyện.

Diêm Chiêu nhìn Khương Nhuế bóp dẹp ống hút trong tay, bỗng nhiên ngộ ra, vì sao hai người trước kia, chỉ dùng một ống hút uống trà sữa.

Hắn nhìn chằm chằm ống hút trong chốc lát, tầm mắt lại chuyển qua môi cô, bởi vì dính vệt nước, nhìn thủy nhuận (trơn bóng) hơn so với ngày thường, thuần sắc (màu vốn có) là màu đỏ nộn (mọng), nhìn có chút thịt, chắc là rất mềm nhỉ......

Hắn nhìn không chớp mắt, tỉnh thần lại, quăng quẩy đầu.

Không được, còn chưa học được, không thể bêu xấu ở trước mặt cô!

Hắn cúi đầu mãnh liệt uống một hớp trà lớn, lại nghe cô nói chuyện, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt lại không tự giác nhìn thẳng đôi môi đang khép mở kia.

[Hình ảnh]





Khương Nhuế nhìn người đối diện thất thần, có chút bất đắc dĩ dừng lại, môi sắp bị hắn nhìn chằm chằm phát hỏa, còn nghẹn, rốt cuộc vì cái gì mà chần chờ như vậy?

Cô nhìn không được.

Chờ Diêm Chiêu lấy lại tinh thần, liền phát hiện một tay cô chống cằm, dựa rất gần, hai người mặt đối mặt nhìn đối phương.

Cô dần phủ thân qua, nghiêng đầu ở trên môi hắn "pi" một chút, rồi thối lui, trong mắt mỉm cười.

Diêm Chiêu cứng còng bất động, một lúc lâu sau giống như đột nhiên nổ tung, che miệng nhảy dựng lên, cả khuôn mặt bạo hồng.

Lời editor: À, ta mới lập một list đánh giá truyện xuyên nhanh mà ta đã và đang đọc, các nàng vào wall của ta mà coi ở tập Review ấy nhé, khi nào đói truyện để đọc thì có thể vào đấy để tham khảo tìm đọc nhé.

23/09/2019 – Hoàn thành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện