Chương này dành tặng cho tiểu tình yêu @meo-kho-o:3 Tèn tén ten.
Editor: Bắc Chỉ.Beta: Đường Đại Thiếu. Đây là một con lợn rừng đực, cơ thể to lớn vạm vỡ, bốn chân vừa thô vừa ngắn, hai chiếc răng nanh lòi ra ngoài miệng cong lên, lông trên lưng thưa thớt cứng cáp. Nhìn hình thể của nó chắc cũng tầm ba bốn trăm cân, lúc này trông như đầu một con quái vật, hung hãn mà vọt tới chỗ hai người, mặt đất chung quanh vì bước nện của nó mà hơi rung động.
Lùm cây cách gốc đại thụ mà Lăng Uyên ngồi chỉ có mấy trượng, con lợn rừng kia càng lúc càng gần, mắt thấy sắp húc hai người bay lên, hắn mới không nhanh không chậm ngắt một cọng cỏ non mịn ở dưới đất, kẹp ở giữa hai ngón tay, dùng nội lực bắn ra, vút cái xoẹt qua đầu con lợn.
Con lợn rừng kia hình như còn chưa kịp phản ứng, khí thế hung hãn vọt lên trước vài bước, sau đó ngã "rầm" một tiếng trước mặt hai người, mang theo một đợt gió tanh hôi.
Phía sau một hồi lâu không có động tĩnh, Lăng Uyên cho rằng tiểu trù nương bị dọa sợ, nhưng vừa xoay người đã thấy cô rút một thanh chủy thủ ở bên hông ra, xoa xoa lên vạt áo, một bộ nóng lòng muốn thử.
"Làm gì vậy?"
"Nấu cơm nha, trang chủ không phải nói nó là cơm trưa sao?"
Khương Nhuế vòng quanh con lợn rừng, đi ra đằng sau nó, khoa tay múa chân vài cái trên sống lưng, vừa đo vừa nói: "Trang chủ muốn ăn chỗ thịt nào? Nói rõ ra thì, thịt lưng nhiều thịt, thịt ba chỉ béo gầy giao nhau, chỗ xương sườn ăn cũng ngon, nhưng mà lợn rừng thì dai hơn lợn thường một chút, cũng tương đối tanh, may mà ta mang theo tiêu xay, có thể khử chút mùi tanh."
Phát giác cô đang nghiêm túc thảo luận chuyện nấu cơm, Lăng Uyên cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thịt lưng đi."
"Ừm ừm, ta cũng cảm thấy thịt lưng ăn ngon." Khương Nhuế liên tục gật đầu, giơ chủy thủ, nhắm chuẩn bộ vị bên cạnh xương sống lợn rừng cắm vào, sau đó nhanh nhẹn rạch xuống.
Không rạch được. =)))
Tuy rằng chủy thủ rất sắc bén, nhưng hiển nhiên đối với xương sườn của một con lợn rừng thì chút sức lực này của cô sao có thể cắt đứt.
Lăng Uyên thu vào trong mắt, nói: "Để ta."
Khương Nhuế nhìn hắn, lại nhìn lợn rừng.
Lăng Uyên bị nhìn như vậy cũng có phản ứng lại, tuy rằng độc tố áp chế ở hai chân, hắn vẫn có thể đứng dậy đi lại, chỉ là sẽ khá khó khăn, nhưng ở trong mắt người khác, trang chủ Minh Sơn trang là người bị liệt, mà khi rơi xuống vách núi, xe lăn của hắn lại rớt ở chỗ khác, hiện tại làm sao để chuyển lợn rừng đến bên người mới là vấn đề.
Hắn càng thêm cảm thấy việc giữ lại tiểu trù nương này là đang tự tìm phiền não, nếu không có cô, giờ cần gì phải hao phí tinh lực áp chế độc tố? Hà tất phải hao tâm tốn sức ngụy trang thành người bị liệt?
Cho dù còn hoài nghi mục đích của cô, nhưng cũng không phải không có biện pháp biết rõ ngọn nguồn, uống một viên thuốc vào, vấn đề gì cũng có thể hỏi ra được, sao lại giữ mạng cô đến bây giờ vậy?
"Ta nhớ ra rồi, trang chủ chờ một chút!"
Lăng Uyên giương mắt, cô đã chạy ra ngoài vài chục bước, thân hình nhỏ nhắn rất nhanh bị bao phủ trong lùm cây.
Khương Nhuế dọc theo con đường tìm người vừa rồi, ở trong đống đất đá tìm được xe lăn của Lăng Uyên, khi rơi xuống chắc là có cây cối chắn đỡ vài lần, từ độ cao như vậy rơi xuống, ngoại trừ tay vịn với lưng ghế bị tổn hại, hai cái bánh xe vẫn còn dùng tốt. Cô kéo xe lăn đến suối nước rửa qua, lại một đường kéo về.
"Bánh xe còn có thể di chuyển, trang chủ có muốn chắp vá chỗ ngồi một chút không?" Khương Nhuế trưng cầu ý kiến của hắn.
"Được, làm phiền." Lăng Uyên gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng đập lên mặt đất, cả người bay lên trời, rồi lại ngồi vững chắc ở trên xe lăn. Hắn khống chế bánh xe đi ra phía sau lợn rừng, cầm chủy thủ còn cắm ở trên lưng heo rạch xuống, giống như cắt đậu hũ, nhẹ nhàng khai da phá cốt.
"Trang chủ thật lợi hại." Khương Nhuế nhịn không được tán thưởng.
"Muốn phần thịt nào?"
Khương Nhuế duỗi đầu ngón tay chỉ điểm: "Là phần xương sườn bên trong này này, phần từ lưng kéo dài xuống sườn ấy, nhưng thịt lưng không có mỡ, làm phiền trang chủ lại lấy hộ ta thêm một phần mỡ nữa."
Lăng Uyên nghe lời làm theo.
Thịt vừa được rạch xuống còn mang theo hơi nóng, nhưng chỉ thịt thôi thì chưa đủ, còn cần củi và bệ bếp nữa.
Khương Nhuế nhặt hai cục đá ở bên dòng suối làm bệ bếp, lại tìm được một cục tròn tròn bẹp bẹp, cho nó lăn đến bên người Lăng Uyên,
"Trang chủ có biện pháp nào làm nó mỏng thêm chút nữa không?"
Xem bộ dáng của cô, hình như đang cảm thấy hắn gọt cục đá này cũng như thái rau vậy, Lăng Uyên gật gật đầu, buông chủy thủ, rút kiếm của mình ra, dựng thẳng cục đá lên, bổ một cái, mặt cắt chỉnh tề như mặt gương.
"Thật là lợi hại." Cô lại nói.
Khi hắn giết bao nhiêu kẻ địch thì không thấy cô nói lợi hại, rạch miếng thịt, xắt cục đá thôi mà đã được coi như chiến thần, Lăng Uyên nhìn bảo kiếm ủy khuất trong tay, lắc đầu lại cười nói: "Còn cần cái gì?"
"Chờ ta đi tìm chút củi đốt là được rồi." Khương Nhuế lấy một nửa phiến đá làm thớt, một nửa kia coi như mặt chảo, sau đó đứng dậy nhìn khắp nơi.
Tuy rằng mưa sớm đã ngừng, nhưng khắp nơi vẫn rất ướt, cô tìm một vòng mới tìm ra một bó củi gỗ trong một cái sơn động, hưng phấn nói: "Trang chủ, bên kia có sơn động, chắc là nơi thợ săn tạm thời đặt chân, chúng ta đêm nay không cần ngủ ở bên ngoài!"
Lăng Uyên khen ngợi: "Vất vả ngươi."
Vật phẩm cần thiết đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, Khương Nhuế thuần thục nhóm lửa thái thịt, chờ đá phiến nóng lên, liền vứt mỡ béo lên, tức khắc nghe được xoạt một tiếng, thịt mỡ gặp nhiệt độ cao, mỡ bên trong rỉ ra, hương khí lan tỏa toàn bộ sơn cốc.
Trong lúc chờ thịt mỡ tan chảy, Khương Nhuế lại thái thịt lưng thành từng lát, rải ít tiêu xay để ướp bớt chút mùi tanh, sau đó đặt lên phiến đá, từng lát thịt lưng bày ở trên mặt đá, lát thịt hơi mỏng rất nhanh bị nướng đến cuộn lên, cô thuần thục lật lát thịt lại, chờ hai bên đều bị nướng chín tới, lại cho thêm ít tiêu với chút muối lên, rồi đi rửa lá cây to sạch sẽ, để thịt đựng trên lá rồi mới mang đến trước mặt Lăng Uyên.
"Trang chủ nếm thử đi."
"Đa tạ." Lăng Uyên cầm hai cành trúc nhỏ coi như chiếc đũa, gắp một miếng thịt, tuy rằng nhìn thịt thô ráp, một chút cũng không tinh tế như những món hắn
ăn thường ngày, nhưng chất thịt tươi ngon, hoạt nộn tiêu hương (*) vào miệng non mềm, đối với màn trời chiếu đất mà nói, đã là mỹ vị hiếm có.
(*): kiểu như hương vị tan trên đầu lưỡi, nói chung là khen món ăn ngon. "Rất không tệ." Hắn gật đầu tán dương.
Khương Nhuế vui vẻ: "Vậy trang chủ ăn nhiều một chút."
"Ngươi cũng ăn đi, không cần chỉ lo cho ta, hai người chúng ta hiện giờ lạc nơi hoang dã, không cần câu nệ thân phận."
Khương Nhuế chần chờ một chút, mới cười gật gật đầu.
Thịt nướng tuy rằng ăn ngon, nhưng ăn nhiều cũng cảm thấy ngấy, Khương Nhuế vừa nhai thịt, vừa nhìn chung quanh.
Mùa xuân đúng là mùa rau dại sinh trưởng, Khương Nhuế rất nhanh phát hiện thứ mình muốn, cô vừa nói xong một tiếng đã chạy đi, ngồi xổm trên đất chốc lát, đào về một nhúm rau cải với hành dại, hưng phấn nói: "Trang chủ, chúng ta làm thịt cuốn ăn đi!"
Lăng Uyên cũng chỉ biết ăn, đối với việc bếp dốt đặc cán mai, nghe vậy chỉ cười, gật đầu: "Được."
Hiện giờ hắn có chút hiểu rõ, vì sao cô dám xuống dưới tìm hắn, khi nãy lợn rừng đột kích, hắn đã kéo người ra sau, nhân cơ hội thử nhìn gân mạch một chút, phát hiện cô quả thật không có chút võ công nào. Nhưng cho dù như thế, lấy năng lực của cô, tại vùng hoang vu dã ngoại này, chỉ cần tránh khỏi mãnh thú vẫn có thể thuận lợi sinh tồn.
Cái gọi là thịt cuốn, chính là lấy thịt cuốn đồ ăn, Khương Nhuế rửa rau cải sạch sẽ, đặt ở phiến đá để xào, rắc thêm một ít muối, cuốn lấy thịt lợn, rau dại ăn vào miệng có hơi thô ráp, nhưng lại mang theo hương vị thanh nhẹ, đúng lúc giải dầu mỡ chán ngấy.
Thịt lưng của con heo có ba, bốn cân, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không hẳn là ít, tất cả đều bị hai người bọn họ nuốt hết vào trong bụng.
Mới vừa rửa dọn sạch sẽ xong, chân trời đã lại có mây đen tụ tập, mưa xuân liên miên không dứt, hai người đành đi vào sơn động Khương Nhuế phát hiện trú mưa.
Động không sâu, nhưng trông sạch sẽ, bên trong cất giữ một ít cỏ khô với bó củi.
Khương Nhuế cầm gậy gỗ vào trong góc động gõ gõ đập đập, xác định không có trùng rắn, mới an tâm xuống.
Mưa vội trút xuống, cô đi đến cửa động nhìn sắc trời, khe khẽ thở dài.
Lăng Uyên dựa vào tường đá bên cạnh dưỡng thần, nghe cô thở dài, hỏi: "Muốn về trang sao? Chờ ra khỏi nơi này, ta sẽ sắp xếp cho ngươi về Minh Sơn trang."
"Không phải." Khương Nhuế lắc đầu, "Ta chỉ là đang tiếc con heo kia, vẫn còn nhiều thịt như vậy, chắc chắn bị động vật khác ăn mất rồi."
"Lại săn thêm một con nữa là được." Lăng Uyên buồn cười.
Cô ở cửa động nhìn một hồi, mây đen đầy trời khiến trong động trông càng có vẻ u tối hơn. Khương Nhuế lại nhìn thêm một lát mới đi vào trong động, ngồi bên đống lửa, nhịn không được lại lẩm bẩm: "Con heo kia còn có thịt đùi, phần đầu, phần bụng, phần chân, đều là chỗ thịt chất lượng tốt, đáng tiếc không có dụng cụ, cũng thiếu thốn gia vị, nếu không chúng sẽ rất ngon."
Lăng Uyên nghe xong, cảm thấy cho dù cô còn có thân phận nào khác hay không, ít nhất làm đầu bếp nữ, cô xem như xứng chức đến mười phần.
Dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, hắn có chút rảnh rỗi cùng cô nói chuyện linh tinh, liền hỏi: "Trong núi ngoại trừ lợn rừng, còn có những con gì có thể làm thành đồ ăn ngon?"
"Nhiều lắm." Khương Nhuế hăng say hẳn lên, bẻ đầu ngón tay đếm đếm: "Thỏ hoang có thể nướng, thịt rắn làm canh rắn, gà rừng dùng để làm gà ăn mày, nếu là không có mấy con này, thì rau dại quả dại cũng có thể chắp vá qua bữa."
"Ngươi biết thật nhiều." Lăng Uyên cười.
Khương Nhuế ngượng ngùng nói: "Từ lúc ta vào trong trang, vẫn luôn ở phòng bếp làm việc, cũng biết có mỗi việc này."
"Còn nhớ nhà ở nơi nào, tên họ cha mẹ là gì không?"
"Đều không nhớ rõ." Khương Nhuế lắc đầu, bỏ thêm củi vào đống lửa, thấp giọng nói: "Ta bị lừa bán, nếu không phải quản sự mua ta, giờ không biết đang ở nơi nào."
Lăng Uyên ngừng một chút, nói: "Ra khỏi đây, ta phái người thay ngươi đi tìm."
Khương Nhuế lập tức ngẩng đầu, hai mắt rực sáng lấp lánh, "Cảm ơn trang chủ!"
Lăng Uyên cười nói: "Cần gì nói cảm ơn, nếu không phải ngươi tới tìm ta, chỉ sợ giờ ta còn đang bụng rỗng gặp mưa."
"A đúng rồi, nhắc đến ăn, nếu có thể gặp được con hươu bào, cũng có thể làm đồ ăn ngon."
"Lúc trước ta thấy ngoài động có mấy khóm nấm rừng, không biết có thể ăn được hay không?"
"Ta cũng thấy, có vài loại có thể ăn, có loại không thể ăn."
Đề tài lại về tới việc ăn, hai người câu có câu không, một câu tiếp một câu, bất tri bất giác trời đã tối.
Khương Nhuế sờ soạng bụng, nhìn trời mưa không ngừng, cảm thấy phiền muộn, lại đột nhiên nghe được một tiếng gà gáy, lập tức quay đầu nhìn Lăng Uyên.
Lăng Uyên cũng nhìn cô, hai người đồng thời làm khẩu hình với nhau.
"Cơm chiều."
(má nó cả chương toàn ăn thôi =))) - beta) Tác giả có lời muốn nói: Lão bát đang vô tri vô giác sa đọa, chờ hắn hoàn toàn sa đọa, chính là thời điểm nói thanh toán đấy ~
ps: Ngày mai muốn còn thông đồng không thượng thô dài quân, ta, ta liền cải danh kêu ngắn ngủn! Thề thề!
Lời editor: Còn có những tình yêu đoán đúng, hợp lý, nhưng chưa đủ số lượng t đề ra (3/7)... nên xin phép "Chúc bạn may mắn lần sau". Ahihi, hết rồi ớ, chỉ bắt t nôn ra được 8 chương này thôi hế:)))
06/04/2020 – Hoàn thành.