Editor: Bắc Chỉ. Beta: Leo lười ham hố. Thiệp mời bằng ngọc bích đang lẳng lặng nằm trên bàn đá cẩm thạch trắng, trong viện một bóng người mặc áo màu lam đang dùng vòi hoa sen tưới nước cho cỏ cây, tiên tuyền (suối tiên) mát lạnh tưới xuống, lá cây màu xanh lục vui sướng giãn nở.
"Còn muốn còn muốn......"
"Ta cũng muốn."
"Phải đến lượt ta chớ."
"Ai đẩy ta đấy!"
Tiểu viện vốn an tĩnh bỗng nhiên náo nhiệt lên, những giọng nói nãi thanh nãi khí* tranh nháo không thôi, lá cây lay động rung rinh.
*Nãi thanh nãi khí:Tiếng nói non nớt của trẻ con. Khương Nhuế quay đầu lại nhìn thoáng qua, tiếng tranh cãi đột nhiên im bặt, vài cọng tiểu thảo giống như những đứa trẻ bị cha mẹ bắt vì làm chuyện xấu, từng cây an an tĩnh tĩnh, nỗ lực duỗi thẳng cọng cỏ của mình thẳng tắp, chứng minh mình là đứa trẻ ngoan.
Còn có một gốc cây thử thăm thăm vươn một cọng lá thon dài, lấy lòng cọ cọ ở trên tay Khương Nhuế, "Nhuế Nhuế......"
Khương Nhuế duỗi tay điểm điểm bọn họ, "An tĩnh chút, chớ quên ta đã từng nói, không được tham ăn."
"Biết rồi ——" Tiếng nói non nớt kéo dài, ngoan ngoãn lại mang theo chút làm nũng.
Khương Nhuế tập mãi thành quen, mấy cây hoàn hồn thảo này là đồng tộc của cô, tuy đã khai trí, nhưng không thể hóa hình, thần chí chỉ như đứa trẻ vài tuổi ở nhân gian, vừa thích làm nũng vừa dính người, nhưng cũng ngoan ngoãn đáng yêu.
Hoàn hồn thảo vốn ít ỏi, có thể khai trí càng khó có được, cô không ngại phí chút tinh lực chăm sóc bọn chúng, dù sao từ nay về sau đã có những năm tháng vô cùng vô tận.
Sau khi tưới hết hoa cỏ trong viện, cô quay lại bàn cầm thiệp mời một lần nữa, trên thiếp mời có con rồng bạc lượn quanh đám mây mờ, uy phong lẫm liệt.
Ba ngày sau Thiên Đế mở tiệc Dao Trì, ăn mừng nguyên thần Cửu Uyên thần tôn quy vị, đây có thể coi là chuyện lớn số một số hai trên thiên đình trong hàng vạn năm qua, còn long trọng hơn cả ngày đại hôn của Thái Tử, trên dưới Cửu Trọng Thiên, cho dù là thần viễn cổ hay là tiểu tiên mới thăng tiên, đều được gửi thư mời.
Khương Nhuế thuộc hệ tiểu tiên:>, mặc dù thời gian của cô ở Cửu Trọng Thiên có thể lâu hơn một số vị thần, nhưng xét về địa vị thì cô là cấp dưới của Cửu Uyên thần tôn, không lâu trước đây trải qua lễ rửa tội thiên kiếp, mới được tính là hàng tiên.
Cô dọn ra khỏi thần tôn tiên đảo, vào ở tòa tiên phủ nho nhỏ này do cô làm chủ. Đối với chuyện này, Thù Nguyên Tiên Quân rất là khó hiểu.
Không ai hiểu rõ Ngọc Kinh tiên đảo hơn Thù Nguyên Tiên Quân, thần tôn có thể trở về vị trí cũ, công lao lớn nhất nên thuộc về ai, cho dù là anh ta, chắc chắn không thể che dấu ánh sáng của Khương Nhuế, chỉ chờ thần tôn thức tỉnh, cô chính là công thần đầu tiên, vì sao lúc này lại rời khỏi tiên đảo?
Khương Nhuế chưa từng giải thích, nhưng quyết định này, đã suy nghĩ rất lâu trước đó.
Vốn dĩ cô ở hạ giới chỉ là một hạt giống hoàn hồn thảo bình thường, trong lúc vô tình bị thần tôn mang về Thiên cung, chịu ân của hắn, vì hắn mà sinh, vì hắn hạ phàm, luân hồi làm bạn cùng hắn, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn lại cũng không ngắn trong mấy vạn năm, chỉ vây quanh hắn, toàn bộ tâm lực của cô đều đã cạn kiệt.
Hiện giờ ân tình đã báo, tiền duyên đã đoạn, cô còn có tiên cốt, từ nay về sau chỉ muốn thoải mái tự do, thanh nhàn bình thản.
"Nhuế Nhuế lại đang ngẩn người rồi."
"Ngẩn người là sao?"
"Ngu thế, ngẩn người chính là ngẩn người chứ là sao."
"Ngươi mới ngu ấy, ta đánh ngươi đó!"
"Tới đi, xem ai đánh ai."
"Ai nha, đánh trúng ta rồi nè!"
"Ai lại đẩy ta rồi đây nàyyyy!"
Trong viện lại có tiếng rò hú kêu đau, kéo suy nghĩ của Khương Nhuế về, đầu cô cũng lười quay, vung tay áo dài lên tạo ra một đoạn nước mềm mại, khéo léo tách vài ngọn cỏ ra để chúng không chạm vào nhau.
Chỉ sau một đoạn thời gian thanh tĩnh ngắn, phía sau chỉ có một chút tiếng rầm rì, là mấy cọng cỏ đang cố uống nước, muốn động đậy chậu hoa, lăn đến bên huynh đệ tỷ muội của mình.
Như một đám trẻ nghịch ngợm, ở cùng nhau thì lại cãi nhau, rồi một phút cũng không muốn rời xa nhau.
"Ấy, hình như ta ngửi thấy mùi của Nguyên Nguyên."
"Ta cũng ngửi thấy được!"
"Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên!"
Nguyên Nguyên trong miệng bọn họ, chính là Thù Nguyên Tiên Quân, anh ta tới bái phỏng Khương Nhuế, mới bước vào bên trong cửa, đã nghe thấy tiếng hò rú nhiệt liệt hoan nghênh, nếu mấy cây cỏ kia thực sự là mấy đứa nhóc con, có khi giờ đã nhảy ra khỏi chậu, đu lên người anh ta rồi.
Không thể chịu được nhiệt tình quá lớn, anh ta chỉ đành đối mặt với Khương Nhuế, liền đi vấn an mấy cọng cỏ non kia trước, linh lực nhu hòa rải rắc lên thân chúng nó.
"Thật thoải mái nha."
"Rất thích Nguyên Nguyên, đã lâu rồi ngươi không có tới thăm chúng ta."
"Có phải Nguyên Nguyên đã quên người ta rồi không?"
Thù Nguyên Tiên Quân một mặt nhẹ giọng dỗ bọn họ, một mặt tiếp tục rải linh lực.
Khương Nhuế ở một bên nhìn, thấy Thù Nguyên Tiên Quân bị rải vài câu thả thính, gương mặt ôn nhuận liền nổi lên ửng đỏ hưng phấn, nói thật ra, nếu không phải mấy cây cỏ non này còn chưa thể hóa hình, có khi cô phải hoài nghi liệu rằng anh ta có phải có sở thích biến thái của thúc thúc.
Mấy cây cỏ non vất vả ăn tiên tuyền, hút no linh lực rồi, rốt cuộc mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ, Thù Nguyên Tiên Quân lúc này mới rảnh để nói ra ý định đến đây.
Anh ta cũng mang đến cho Khương Nhuế một tấm thiệp mời, hình thức giống y hệt cái cô cầm trên tay, chẳng qua rồng phía trên thiệp là rồng vàng (kim long), so với rồng bạc càng uy nghiêm hơn.
"Đây là?"
"Thiệp mời của tiệc Dao Trì."
"Ta đã có một tấm thiệp rồi." Khương Nhuế nói.
Thù Nguyên đương nhiên biết cô có, nhưng sức nặng của hai tấm thiệp mời này không giống nhau, tấm trên tay Khương Nhuế kia, chỉ là mời một tiểu tiên bình thường, hơn một nửa tiên nhân đều nhận được loại thiệp mời này, mà tấm thiệp mời mà anh ta mang đến này, là thuộc về Ngọc Kinh tiên đảo.
Nếu nói thiệp mời rồng bạc chỉ có thể để Khương Nhuế ngồi ở cuối đít bàn tiệc, còn thiệp rồng vàng lại có thể để cho cô đứng ở hàng đại điện phía trên, đó là ghế Ngọc Kinh tiên đảo, hai người chênh lệch to lớn, tiên nhân tầm thường vốn không thể với tới.
"Đa tạ ý tốt của Tiên Quân," Khương Nhuế lắc đầu, đẩy tấm thiệp trở lại, chỉ tấm thiệp trong tay mình, "Đây mới là của ta."
Thù Nguyên khẽ nhíu mày, "Ngươi với ta đều biết, điều ngươi nên có được là cái gì."
Khương Nhuế cúi đầu nhấp một ngụm trà, "Nhưng hiện trạng bây giờ mới là thứ ta muốn."
Thần tôn trở về vị trí cũ hơn nữa từ lúc thức tỉnh, đây là lần đầu tiên cô thấy Thù Nguyên tiên quân, trên mặt anh ta cũng không nhìn ra biểu hiện gì khác lạ, điều này chứng tỏ Cửu Uyên thần tôn không có chỗ nào không ổn, nói cách khác, như cô suy nghĩ, hắn đã quên mọi việc ở thế giới luân hồi.
Như vậy vừa lúc, không có người biết cô đã dùng biện pháp gì đưa hắn trở về Tiên giới, về sau cũng sẽ không có phiền toái gì tìm tới cửa.
Ước chừng tinh lực của cô tiêu hao ở các thế giới trước hầu như không còn, chỉ muốn ở ẩn, hiện tại đã có hết thảy, thân phận, địa vị, giao thiệp, tất cả thứ đó cô đều cảm thấy hài lòng, cũng không có ý định thay đổi gì.
Nhìn ra cô chủ ý đã định, Thù Nguyên khe khẽ thở dài, lại không cất thiệp mời đi, chỉ nói: "Giữ lại đi, vốn chính là cho ngươi, trước khi tiên yến kết thúc, nó vẫn luôn hữu hiệu."
Khương Nhuế cũng không từ chối nữa, gật đầu đồng ý, tuy là như thế, nhưng đến ngày tiên yến Dao Trì, cô căn bản không lấy tấm thiệp của Thù Nguyên ra, chỉ lấy tấm kia của mình.
"Nhuế Nhuế muốn ra cửa sao?"
"Nhuế Nhuế hôm nay thật xinh đẹp nha."
"Ta cũng muốn mặc quần áo xinh đẹp."
"Nhưng mà chân tay ngươi không có nha, có muốn thì mặc như thế nào?"
"Chờ ta lớn bằng Nhuế Nhuế là có thể mặc được rồi nhá, hừ!"
Khương Nhuế mới vừa bước ra cửa phòng, trong viện liền nháo nhác cãi nhau, cô tưới nước cho mấy cây cỏ, dặn dò bọn họ ngoan ngoãn giữ nhà, không được đánh nhau, chờ đến khi cô trở lại, đứa nghe lời nhất có thể được ăn một viên linh đan.
Đám cỏ non vung vẩy lá cây vui mừng khôn xiết: "Ta nghe lời nhất!"
"Thích Nhuế Nhuế nhất!"
"Nhuế Nhuế về nhanh nhé."
Khương Nhuế cười khẽ lắc đầu, lúc cưỡi mây rời đi, bên tai dường như còn có thể nghe thấy những âm thanh non nớt ấy, tuy rằng mấy cây cỏ kia rất ồn ào, nhưng không thể phủ nhận, có bọn họ làm bạn, cái gọi là nhàn nhã ấy mới không biến thành buồn tẻ.
Xa xa trông thấy tiên điện Dao Trì, chỉ cảm thấy mây mù lượn lờ, tiên âm phiêu dật, rường cột chạm trổ, xa hoa lộng lẫy.
Đưa thiệp mời ra, một cung nga dẫn Khương Nhuế đến chỗ ngồi của cô, không có gì bất ngờ xảy ra là một vị trí tương đối hẻo lánh, ngồi bên cạnh cô đều là tiểu tiên, mà rất xa đại điện phía trên, lúc này chỉ lác đác vài bóng người, đây dường như là quy củ xưa nay, thân phận càng cao, xuất hiện càng muộn.
Xung quanh đều là mấy tiểu tiên lần đầu tham gia dự tiệc, tuy rằng đã cố gắng thu liễm, nhưng vẫn không giấu được hưng phấn, nhộn nhịp thành nhóm.
Khương Nhuế chú ý lắng nghe, đối tượng bọn họ đang bàn luận, đúng là vai chính hôm nay.
Cô thu hồi lực chú ý, đưa mắt đặt trên hoa văn tinh xảo của cái ly.
"Này, vị tiên tử này......"
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng nói dễ nghe, nghiêng đầu vừa thấy, thì ra là tiên nữ ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt khẩn trương chào hỏi.
Khương Nhuế mỉm cười hơi hơi gật đầu.
Đối phương vừa thấy, dường như nhẹ nhàng thở ra, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, đồng thời còn có làn hương lơ đãng quấn đến, "Nguyên hình của ta là mẫu đơn, ngươi là cái gì?"
"Chỉ là một gốc cây cỏ." Khương Nhuế nói.
Thấy cô nguyện ý trả lời, mẫu đơn càng thêm vui vẻ, lại dịch dịch về phía người cô, "Ngươi thật là lợi hại nha, ta là bông hoa đầu tiên thành tiên. Đến bây giờ ta vẫn không dám tin rằng mình đã thật sự thành tiên cơ đấy!"
Tính tình cô ấy hoạt bát, lại có chút tin người:>, không lâu sau đã nói hết gốc gác của mình ra cho Khương Nhuế nghe.
Theo cách mà cô ấy nói, cô ấy vốn dĩ là một gốc cây mẫu đơn, sau đó chỉ ngủ ngủ ngủ, ngày nọ bỗng nhiên có ý thức, rồi lại ngủ ngủ ngủ, đột nhiên có thể biến thành người, ngủ rồi lại tiếp tục ngủ ngủ, liền thăng thiên lên trời rồi.
Vừa thăng lên tới ngày đầu tiên liền nhận được thiệp mời, điều này làm cô ấy vừa thấy mới lạ lại vừa khẩn trương, vừa rồi thử thăm dò chào hỏi với vài vị tiên tử, nhưng các nàng đều không muốn để ý đến cô ấy, chỉ có Khương Nhuế là đáp lại, bởi vậy cô nàng mới đặc biệt kích động.
Khương Nhuế nhớ lại câu đầu tiên cô nàng hỏi, liền hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, nói: "Kỳ thật không phải tiên tử nào cũng có nguyên hình, có rất nhiều người từ người phàm tu luyện mà lên. Hơn nữa mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã hỏi nguyên hình của người khác có chút không thỏa đáng, bởi vì có vài vị tiên nhân có lẽ rất kiêng kị đến nguyên hình của mình, ngươi có thể dò hỏi đối phương tên là gì hoặc là tiên hào của họ, sau khi quen thuộc hơn rồi lại tìm hiểu."
"Thì ra là thế, ta biết rồi." Mẫu đơn tiên tử trừng lớn mắt, "Nhưng mà ta không có tên, ngươi cứ gọi ta là mẫu đơn là được rồi."
"Ta tên là Khương Nhuế."
"Nhuế Nhuế!" Mẫu đơn trực tiếp gọi giống như mấy cây cỏ non.
Khương Nhuế nghe được tiếng gọi này coi như đã chết lặng, nhẹ gật đầu tỏ vẻ cam chịu.
Mẫu đơn hưng phấn lại nói: "Ngươi biết bọn họ đang thảo luận cái gì không?"
Khương Nhuế nâng mắt nhìn, ghế trên đại điện đã ngồi hết một nửa, nhưng Thiên Đế với người ở Ngọc Kinh tiên đảo còn chưa xuất hiện, "Đại khái chắc là chuyện tiên yến."
"Ta biết đó." Mẫu đơn vui vẻ nói: "Tuy rằng bọn họ ai cũng không để ý tới ta, nhưng lúc nãy ta nghe lén ở bên cạnh hơi bị lâu đấy, bọn họ đều đang nói tới thần tôn đại nhân. Thần tôn đại nhân cũng thật là lợi hại nha, nghe nói vài vạn năm
trước thần ma đại chiến, thần tôn dẫn dắt thiên binh đánh lui Ma giới, cuối cùng trong một trận chiến bị thương nặng, lại đồng quy vu tận với Ma Tôn, nguyên thần rơi rụng các giới, thân thể cũng lâm vào ngủ say, cho đến không lâu trước đây mới tỉnh lại. Nếu như không có ngài ấy, thì đã không có Thiên giới thái bình như ngày hôm nay."
"Phải, may mà nhờ có ngài ấy." Khương Nhuế gật đầu phụ họa.
"Ngươi cũng cho là như thế à?" Mẫu đơn vui rạo rực nói, ngay sau đó lại héo, "Đáng tiếc chúng ta ngồi xa như vậy, lát nữa chắc chắn đến cái góc áo cũng chẳng thể nhìn thấy."
"Luôn có cơ hội nhìn thấy." Khương Nhuế an ủi cô ấy.
"Kỳ thật......" Mẫu đơn thần thần bí bí nhìn trái ngó phải, bám vào bên tai cô nói, "Kỳ thật ta là nghe bọn họ nói, thần tôn đại nhân có vị thuộc hạ là hóa rắn thành tiên, cho nên mới nghe nhiều thêm vài câu."
Khương Nhuế hiếm khi nổi lòng hiếu kỳ, "Ngươi biết vị Tiên Quân kia?"
Mẫu đơn thành thành thật thật lắc đầu, "Không biết."
"Thế là sao?"
Cô ấy bỗng nhiên cười hắc hắc, đè thấp tiếng nói nói: "Khi mà ta còn chưa thành tiên á, đã từng có hai con rắn ở trước mắt ta ấy ấy ấy, ngươi biết không? Con rắn ấy thế mà có những hai cái đinh đinh lận!"
"Cái...... Sao?" Biểu tình bình tĩnh trên mặt Khương Nhuế không thể duy trì được, nứt ra trong chớp mắt.
Cô tự hỏi không biết có phải ảo giác của mình hay không, nếu không phải thì tại sao vị tiểu tiên nữ trước mặt đẹp như hoa thế này, khi mở miệng lại là chuyện con rắn có hai cái đinh đinh chứ?
Mẫu đơn lại cho rằng cô không nghe rõ, lại lặp lại lần nữa: "Ta nói là rắn đó, thế mà có những hai cái đinh đinh, nếu biến thành hoa, đó chính là tịnh đế hoa (Vua hoa), hiếm lắm á, ta nằm mơ cũng muốn nở thành tịnh đế hoa. Hơn nữa ta có chút tò mò, khi bọn họ tu thành hình người thì cũng có hai cái sao? Vậy đặt ở đâu? Chẳng lẽ mỗi bên ống quần đặt một cái à?"
Khương Nhuế yên lặng che lại lỗ tai.
Nhưng mẫu đơn vẫn lầm bầm lầu bầu nói vào trong lỗ tai cô: "Nghe nói thần tôn đại nhân là con rồng, mình rồng thân rắn, có phải cũng có hai cái hay không......"
Cũng không có, chỉ có một. Khương Nhuế ở trong lòng nói tiếp.
Nhưng nghĩ lại, thứ cô nhìn thấy là chuyển thế của đối phương mà không phải là nguyên thân, liệu nguyên thân có phải ——
Dừng dừng dừng, không được suy nghĩ nữa, đóa mẫu đơn này có độc.
Cô đang định nói chút gì đó để lái nhẹ cái chủ đề quái dị này đi, bỗng nhiên nhạc tiên bắt đầu, u hương từng đợt dâng lên, tiệc tiên ồn ào vang lên vài tiếng đàm luận, sau đó rất nhanh đều nghiêm túc yên lặng, Thái Tử vội vã ra ngoài tiên điện Dao Trì, dường như chuẩn bị nghênh đón người nào đó.
Mẫu đơn bị bầu không khí như vậy dọa sợ, đã dừng miệng cúi đầu, Khương Nhuế nhân cơ hội nhìn thoáng qua trên điện, Thiên Đế đã xuất hiện, chỉ có chiếc ghế thuộc về Ngọc Kinh tiên đảo trống không, lúc này người tới là ai không cần nói cũng biết.
Cửu Uyên thần tôn khoan thai tới muộn, lại không ai dám nói thêm cái gì, không nói việc vị này lập chiến công hiển hách cho Thiên giới, luận bối phận của hắn, cũng đã có thể áp chết người, nếu là tính lên, Thiên Đế cũng phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc.
Tình huống tố hơn mẫu đơn dự đoán một chút, các cô cách xa như vậy, còn có thể đủ xa trông thấy một mảnh góc áo màu đen thoảng qua, đến nỗi thần tôn cụ thể cao thấp mập ốm như nào, thì chẳng biết cái gì.
"Đó chính là Cửu Uyên thần tôn à, thật là uy phong quá."
"Đến cả thủ hạ ở Ngọc Kinh tiên đảo khí thế cũng thật phi phàm."
"Tiếc rằng ở xa quá, chẳng thấy mặt ai cả."
Chung quanh vang lên từng trận thỏa mãn cùng tiếc hận thở dài, còn có không ít tiên tử không màng dáng vẻ duỗi dài cổ, chăm chú ngưng thần để nhìn, chỉ vì có thể thấy được chân dung của thần tôn, nhưng kỳ lạ đó là, mặc kệ các nàng tập trung tinh thần thế nào, nhìn trước ngó sau chỉ là một đám mây mù mông lung, làm thế nào cũng không thấy rõ.
Chúng tiên đều biết đây là thượng thần thần thông*, đành phải tiếc nuối thở dài lần nữa.
Mẫu đơn nỗ lực nhìn một lát, vẫn không thấy rõ được thần tôn, cũng nhận không ra vị nào là xà Tiên Quân cô nàng tâm tâm niệm niệm có thể nở ra tịnh đế hoa, cũng đành an phận xuống, thành thật cúi đầu uống tiên lộ.
Khương Nhuế ở xa chỉ nhìn thoáng qua, lúc sau cũng không ngẩng đầu.
Thần tôn tới muộn nhất, lúc rời đi lại là sớm nhất, buổi tiệc vừa bắt đầu được một nửa, hắn liền đứng dậy rời đi, lúc sau một vài thần quân có vị trí cao lục tục rời đi, đến nỗi nhóm tiểu tiên như Khương Nhuế, tự nhiên phải đợi tất cả mọi người đi mới có thể đi.
Cô với mẫu đơn nói ra tiên phủ của mình, hẹn lần sau đến thăm hỏi nhau, liền dẹp đường hồi phủ.
Tiên phủ nho nhỏ nhìn cùng bình thường không có gì khác lạ, pháp trận để lại cũng vẫn chưa bị đụng vào, Khương Nhuế thu hồi kết giới, ngược lại đi thăm mấy cây cỏ non.
"Nhuế Nhuế đã về rồi!"
"Chúng ta đều rất ngoan đó, không có đánh nhau."
"Ta cũng không quất lá cây của hắn, cho nên ta ngoan nhất."
"Nói bậy, rõ ràng là ta ngoan nhất!"
"Ta mới ngoan!"
"Là ta!"
"Ta ta ta ta ta!"
Vài cọng cỏ lại bắt đầu cãi tới cãi lui, đều dùng lá cây quất đối phương, một chốc thì gió đông thổi tạt gió tây, lát sau gió tây lại áp đảo gió đông, cái ngoan trong lời bọn chúng đã chẳng thấy đâu.
Khương Nhuế nhẹ nhàng khụ một tiếng, vài cái lá cây đang giơ lên nháy mắt cứng đờ, tuy rằng không có mặt, cũng không có biểu cảm gì, thế nhưng có thể nhìn ra được cảm giác ra lo sợ bất an trên từng thân cỏ.
Khương Nhuế lắc đầu, lấy ra mấy viên đến linh đan bay lượn trên không trung, theo thứ tự rót cho mấy cây cỏ, tưới đến cây cuối cùng, bỗng nhiên ơ một tiếng.
Trong viện của cô tổng cộng có bốn cây cỏ hoàn hồn, phân biệt các loại ở bốn cái chậu hoa, nhưng lúc này vô duyên vô cớ lại nhiều thêm một cái chậu hoa, trong chậu hoa có một nhánh cỏ dựng đứng, đã không có tay, lại không thấy lá, nhìn rất là trơ trụi.
Mấy cọng cỏ kia cũng phát hiện ra chậu hoa thứ năm, sôi nổi tò mò mà mò lá cây qua đánh giá.
"Hắn là ai? Giống như chúng ta sao?"
"Nhuế Nhuế lại sinh cho chúng ta tiểu đệ đệ sao?"
"Ngu ngốc, không phải Nhuế Nhuế của chúng ta sinh, mà là Nhuế Nhuế nhặt về đây!"
"Nhuế Nhuế lại nhặt một cây trở về sao?"
"Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có cây nhỏ hơn ta!"
Khác với cây cỏ non sôi nổi, Khương Nhuế cẩn thận nhìn chằm chằm đồ trong chậu hoa một lát, thử mấy cái tiên thuật nhỏ nhỏ qua, sau đó đột nhiên duỗi tay nắm nhánh cỏ trụi lủi kia lên.
"Ai nha Nhuế Nhuế không thể túm, hắn sẽ chết đó!"
"Ấy, sao hắn không có rễ?"
"Không có rễ cũng có thể sống sao? Vậy không phải là khát chết à."
"Vì sao hắn lớn lên không giống chúng ta vậy?"
Đương nhiên không giống nhau, Khương Nhuế nói trong lòng, bởi vì cái cọng trước mặt này không phải là cỏ.
Tuy rằng hắn đã nhuộm mình thành màu xanh biếc, tuy rằng thân thể chỉ dài bằng cây đũa, tuy rằng vảy nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, tuy rằng sừng trên đầu đã thu nhỏ thành 2 cái cục, bốn cái móng vuốt cũng cuộn tròn vào trong thân thể, nhưng như thế thì sao, đây là một con —— rồng.
Một con rồng mặt dày vô sỉ ngụy trang mình thành một cây cỏ, đây là quá xem thường ánh mắt của cô? Nếu là ngày thường, Khương Nhuế quả thực có thể phì cười.
Nhưng hiện giờ cô cười không nổi, sau khi trở lại Thiên giới, cô cũng đã không thể giống như ở hạ giới cảm giác được sự tồn tại của hắn, nhưng vận mệnh chú định có cái tiếng nói nói cho cô biết, cái cục màu xanh này là rồng, cũng chính là Cửu Uyên thần tôn.
Không lâu lúc trước ở tiên yến Dao Trì, vị kia cao cao tại thượng, tiên khí bức người, thần tôn đại nhân tự cao tự đại, lúc này lại giống như mì sợi bị cô xách ở trong tay, cái đuôi còn theo động tác của cô lúc ẩn lúc hiện, không hề có ý tứ phản kháng.
Dường như phát hiện không thể tiếp tục ngụy trang được nữa, con rồng này cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt hạt đậu nhìn cô chằm chằm, sau đó lại giống như rắn thè lưỡi ra, "Pi ~"
Phức tạp trong lòng Khương Nhuế còn chưa qua đi, không biết vì sao thần tôn đáng ra nên quên hết tất thảy lại đang ở trước mặt cô, cô cho rằng hắn đã nhớ ra cái gì, nhưng nhìn tình trạng trước mặt này, không biết nên nói gì lại nhịn không được mà hoài nghi, có phải khi Cửu Uyên thần tôn tỉnh lại có phải xảy ra sai lầm gì đó không, thần kinh có vấn đề?
Nếu không một phút trước trước cao lãnh như vậy, một phút sau chỉ số thông minh lại không khác gì mấy cây cỏ non của cô thế kia?
Nhưng mặc kệ là tình huống như thế nào, hắn đã không còn quan hệ với cô.
Khi ở tiên yến đã làm cô nhận thức được hết thảy, bất luận quá khứ xảy ra chuyện gì, khi bọn họ khôi phục lại thân phận của mình, đã giống như lật qua một trang sách mới.
Có lẽ khi thần tôn tỉnh lại có lẽ xảy ra một chút vấn đề, có lẽ hắn vẫn còn tàn lưu một chút ấn tương với cô, cho nên giờ mới có thể xuất hiện ở đây, nhưng thời gian có thể giải quyết hết thảy.
Nghĩ đến đây, trên mặt Khương Nhuế dần lạnh đi, cô thả con rồng về lại chậu hoa, rồi sau đó về phòng liên lạc với Thù Nguyên, để anh ta mang long khẩu mất tích này về.
Thấy cô vào phòng, con rồng trong chậu hoa thò ra cái đầu nho nhỏ.
Mấy cây cỏ bên cạnh quan sát một lát, mới thò qua, ríu rít nói:
"Ngươi là do Nhuế Nhuế mang về đây sao?"
"Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tiểu đệ đệ của chúng ta rồi!"
"Nhuế Nhuế chưa lấy tên cho chúng ta, cho nên chúng ta tự mình đặt tên, ta tên là đại bảo bảo."
"Ta là nhị bảo bảo!"
"Tam bảo bảo."
"Ta là tứ bảo bảo! Vậy ngươi là ngũ bảo bảo nhé!"
"Ngu ngốc, ngữ bảo bảo quá khó nghe, hắn là nhỏ nhất, phải gọi là tiểu bảo bảo!"
"Thế, thế nếu lại thêm một tiểu đệ đệ nữa thì sao?"
"Thì gọi là lục bảo bảo."
Đối với chuyện này, rồng cao lãnh mắt điếc tai ngơ, chỉ nghiêm túc đứng thẳng ở trong bồn.
02/12/2020 – Hoàn thành. Lời editor (09/05/2021): Hàng tồn lái lơ ~ Vui hay không vui nói một lời ~~.
Xin lỗi lão Bát, trước đó còn nói thích lão, nhưng giờ chính thất đã lên sàn, nên ta mạo muội tiễn biệt lão trong trí óc mà hân hoan hí hửng thích lão Cửu. Hí hí, ai đẹp ai ngầu bá khí thì đều là chồng tuiiii ~~