Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả. Converter: Wikidich.
Editor: Bắc Chỉ. Không bao lâu, Thẩm Dục Xuyên cũng tới.
Tuy rằng buổi sáng mới bảy tám giờ, nhưng nhiệt độ không khí đã lên tới ba mươi độ, mồ hôi phân bố bám vào trên da, cả người đều dính nhớp, so với trực tiếp vui sướng tràn trề chống đỡ được một hồi càng làm cho người khó chịu. Hôm nay quay ngoại cảnh trong sân còn không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt công nghiệp quay phần phật phần phật, ồn ào làm tâm phiền ý loạn.
Dĩ vãng thời điểm này, Vương Kỳ Khôn tính tình so với ngày thường càng bạo. Thẩm Dục Xuyên cùng hắn hợp tác nhiều lần, sớm thành thói quen thấy hắn ở phim trường chỉ trời chửi má nó, hôm nay bước vào đoàn phim, không nghe thấy tiếng gì, cho rằng người còn chưa tới, kết quả lại thấy hắn thích ý dựa trên ghế nằm, đang cùng phó đạo diễn nói chuyện, ngữ khí xứng với từ bình thản. Đến gần, mới thấy trong tay hắn đang cầm ly giấy, bên trong đựng đầy chất lỏng màu nâu.
"Sáng sớm uống Coca sao?" Thẩm Dục Xuyên hỏi.
"Cái gì mà Coca, đây là nước ô mai!" Vương Kỳ Khôn uống một hớp lớn, "Sảng khoái!"
Trời nóng nực, một ly nước ô mai phát ra khí lạnh, xác thật làm người ý động. Thẩm Dục Xuyên kéo nút thắt cổ áo, "Mua ở đâu? Để tiểu Trần cũng đi mua mấy chai."
"Không cần mua, tiểu nha đầu kia cho tôi, tôi nói không cần, cứ ép tôi phải uống."
Phim trường không ít nữ, nhưng hắn vừa nói tiểu nha đầu, không biết vì sao, Thẩm Dục Xuyên liền nghĩ tới tiểu cô nương hôm qua, hai mắt theo bản năng ở bốn phía nhìn một vòng.
"Lại hết? Ây! Tiểu nha đầu! Tiểu nha đầu ——"
Giọng nói vang vọng, Khương Nhuế vội vã từ trong phòng hóa trang chạy ra, đã tạo hình xong, trên tay ôm bình giữ ấm.
"Lại cho rót cho tôi một ly." Vương Kỳ Khôn không chút khách khí yêu cầu.
"Ngài đã uống ba ly rồi, uống quá nhiều lát nữa dạ dày không thoải mái." Khương Nhuế khuyên hắn.
Vương Kỳ Khôn trừng mắt, "Mới một ly hai hớp liền hết, sao có thể là ba ly? Nha đầu này, có phải một ngụm nước ô mai cũng tiếc không cho tôi phải không hả!"
"Đây thực sự là ly cuối, chút nữa tôi liền giấu đi." Khương Nhuế không có biện pháp, một bên rót cho hắn, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm. Rót xong rồi, cô mới phát hiện Thẩm Dục Xuyên ngồi ở bên cạnh. Vội đứng thẳng thân thể, quy quy củ củ cùng hắn chào hỏi, "Thẩm lão sư buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Thẩm Dục Xuyên nhìn nhìn cái ly lớn ở trong lòng cô, "Tự mình làm?"
Khương Nhuế ôm chặt cái ly, tựa hồ có chút khẩn trương, "Tùy tiện làm, may mắn Vương đạo không chê. Thẩm lão sư mọi người tự nhiên, tôi đi thay quần áo." Nói xong xoay người liền chạy.
Thẩm Dục Xuyên một câu nửa vui đùa mời tôi nếm thử nghẹn ở trong bụng.
Tuy rằng hắn không thật sự muốn uống, nhưng tiểu cô nương này đến câu khách sáo cũng không có, như trốn hồng thủy mãnh thú mà tránh hắn, thật làm người ta buồn bực.
Cũng có vài phần tò mò, ngày hôm qua tiểu Trần nói sợ hắn, hắn cũng không để ý, hiện tại lại có điểm muốn biết, rốt cuộc cô vì cái gì mà sợ hắn? Chẳng lẽ hắn so với thời điểm Vương đạo tức giận càng đáng sợ hơn sao?
"Nhìn xem nhìn xem, đây là đãi ngộ khác biệt." Vương Kỳ Khôn ở bên tấm tắc.
Thẩm Dục Xuyên không đáp, đứng dậy đi hóa trang.
Trợ lý tiểu Trần ở phía sau hắn lảm nhảm nhắc mãi: "Quả nhiên em đoán không sai, cô gái kia chính là sợ Thẩm ca. Thẩm ca anh ngẫm lại thử xem, có phải lúc nào đấy đã dọa người ta rồi không?"
Thẩm Dục Xuyên đã đi tới cửa phòng hóa trang, quay đầu lại hỏi hắn: "Fans đánh giá tôi như thế nào?"
"Nói Thẩm ca văn nhã, ưu nhã, cấm dục, giống như thân sĩ thời Trung cổ." Tiểu Trần há mồm nói ngay.
"Tôi thân sĩ như thế, sao có thể làm ra loại việc hù dọa người khác?" Thẩm Dục Xuyên hỏi lại, không đợi tiểu Trần trả lời, lại nói: "Đợi chút tạo hình xong, tôi hy vọng cậu đã thay tôi lấy được nước ô mai, nhớ kỹ, phải là tự tay hầm nấu, không được pha thuốc thành nước uống."
Tiểu Trần há miệng thở dốc, trơ mắt nhìn cửa phòng hóa trang ở trước mắt mình đóng lại, sắc mặt khóc tang, "Vùng hoang vu dã ngoại, trời lại nóng nực, đi nơi nào mua nước ô mai hả? Thẩm ca anh đây là giận chó đánh mèo! Còn muốn tự tay hầm nấu, anh nói thẳng ra là của tiểu cô nương nhà người ta thì không được à?"
Cũng không biết tiểu Trần dùng biện pháp gì, chờ thêm trong chốc lát, Thẩm Dục Xuyên từ phòng hóa trang đi ra, hắn quả thực dâng lên một ly nước ô mai, cùng loại với ly giấy của Vương đạo, từ đâu tới không cần nói cũng biết.
Tiểu Trần trên tay mình cũng cầm một ly, uống một ngụm, vui rạo rực mà nói: "Tiểu Hạ thật không sai, nghe nói cô ấy đã mang theo canh giải nhiệt suốt mùa hè, cái gì mà trà sơn tra, chè đậu xanh đều nấu qua, hiện tại cô gái cần mẫn như vậy không nhiều lắm, cô ấy còn rót tiếp cho em khi em uống xong đấy."
Thẩm Dục Xuyên từ trên cao nhìn xuống hắn một cái.
Tiểu Trần bỗng nhiên có dự cảm không ổn, lui một bước, khẩn trương mà nói: "Kia... Cái kia, Thẩm ca, Tiểu Hạ sợ anh, nhưng cô ấy không sợ em, anh không thể vì cái này mà ghen ghét em được, đúng không?"
"Sao có thể?" Thẩm Dục Xuyên thoáng gợi lên khóe môi, "Tôi chỉ đột nhiên muốn ăn dấm lưu ngó sen phiến ở cửa hiệu lâu đời kia thôi, nhớ rõ giữa trưa đi mua về."
"...Thẩm ca! Cửa hiệu lâu đời cách nơi này bốn mươi lăm km đấy!" Tiểu Trần kêu rên.
Thẩm Dục Xuyên cũng không quay đầu lại, "Tôi tin tưởng cậu."
"Nhưng em không tin chính mình a." Tiểu Trần rên rỉ.
Hôm nay quay diễn so với ngày hôm qua càng vất vả, mặt trời lên cao, Thẩm Dục Xuyên đến múa kiếm luyện công, Khương Nhuế giả bộ muốn đuổi theo mấy con bướm chạy tới chạy lui, còn phải làm bộ chơi thật vui vẻ mới được.
Bên cạnh nhân viên công tác chống cự với khăn buộc đầu*, cũng may hai người bọn họ trạng thái không tồi, chỉ NG một lần đã qua.
*Khăn buộc đầu này giống cái của Vương Tổ Lam ấy – bạn nào xem running man bản Trung thì biết:vv Giữa trưa ăn cơm, Khương Nhuế đến lãnh cơm hộp so với ngày hôm qua phong phú rất nhiều. Chẳng những có một viên thịt kho tàu, còn có một cái đùi gà.
Mấy
cảnh quay này không cần diễn viên quần chúng, Triệu tỷ không có ở đây, cô đang chuẩn bị tìm một nơi râm mát để ăn, tiểu Trần lái xe chạy về đoàn phim, trên tay mang theo một bao nilon lớn, "Thẩm ca cho mọi người thêm cơm đây!"
Mọi người sôi nổi nói lời cảm tạ, mỗi người lại lãnh hộp tiện lợi nhỏ, bên trong là chay mặn phối hợp rau trộn, nhìn liền không biết so với cơm hộp nhão dính dính kia khai vị hơn bao nhiêu.
"Cảm ơn Thẩm lão sư, cũng cảm ơn tiểu Trần ca." Khương Nhuế cười nói.
"Không cần cảm ơn, Tiểu Hạ sao cô ngồi ở chỗ này? Đến phòng nghỉ của Thẩm ca đi, tốt xấu gì mặt trời cũng phơi không đến, còn có cái quạt." Tiểu Trần nhiệt tâm nói.
Khương Nhuế chần chờ: "Có thể quấy rầy đến Thẩm lão sư hay không? Tôi vẫn nên ở dưới tàng cây này thôi."
"Sao có thể gọi là quấy rầy," tiểu Trần phát xong cho người cuối cùng, đem túi thu lại, "Tôi nói với cô, cô đừng nhìn Thẩm ca không thế nào nói chuyện, nhìn rất cao lãnh, trên thực tế con người rất tốt. Đi đi đi, đi với tôi."
Ống tay áo bị kéo lấy, Khương Nhuế chỉ có thể đi cùng hắn.
Đến bên ngoài phòng nghỉ, tiểu Trần gõ cửa hai tiếng, đẩy cửa đi vào, "Thẩm ca, Tiểu Hạ không có chỗ ăn cơm, em rủ cô ấy cùng ăn với chúng ta, anh thấy có được không?"
"Hoan nghênh." Thẩm Dục Xuyên ngẩng đầu nhìn, xếp đồ ăn trên bàn về phía mình, "Mời ngồi."
Khương Nhuế câu nệ ngồi xuống: "Cảm ơn Thẩm lão sư."
Cơm hộp của cô so với lúc trước cũng khá là tốt, nhưng so với Thẩm Dục Xuyên, lại có vẻ keo kiệt, người ta ăn cơm ít ra còn tách ra, bốn mặn một canh.
Khương Nhuế tựa hồ không nhìn đến sự chênh lệch giữa hai người, cúi đầu ăn cơm của mình.
Tiểu Trần miệng không chịu ngồi yên, trên bàn cơm đều là thanh âm của hắn.
Bất quá tuy rằng hắn nói nhiều, lại không phải là người không đáng tin cậy, nếu không sẽ không làm trợ lý của Thẩm Dục Xuyên nhiều năm như vậy. Hắn rủ Khương Nhuế qua ăn cơm, thấy cô, một tiểu cô nương ngồi xổm dưới tàng cây, quá đáng thương, càng quan trọng hơn chính là, hắn thấy được Khương Nhuế an phận, nói ăn cơm liền ăn cơm, tuyệt đối không nhân cơ hội lung tung dính líu.
Nếu đổi là người khác, vừa nhìn thấy Thẩm Dục Xuyên hai mắt liền tỏa ánh sáng, hận không thể trèo lên, hắn cũng không cho người ta có cơ hội tiếp cận Thẩm ca.
"Nha, Tiểu Hạ cô thế mà không kén ăn?" Tiểu Trần bỗng nhiên kinh ngạc cảm thán.
Khương Nhuế nuốt xuống một miếng ớt xanh, nghe thấy hắn nói, ánh mắt không tự giác liếc nhìn hộp cơm của hắn và Thẩm Dục Xuyên.
Tiểu Trần còn tốt, chỉ không ăn ớt xanh. Thẩm Dục Xuyên lựa ra khá nhiều đồ ăn, ớt xanh, hành tây, cà rốt, rau cần, hành lá, thịt mỡ, cơ hồ tương đối đồ ăn, hắn đều không ăn.
Khương Nhuế muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Thẩm Dục Xuyên vừa thấy cô như vậy, liền nhịn không được muốn hỏi.
"Kén ăn... thường không cao." Cô nhỏ giọng nói.
"Phốc ——" tiểu Trần thiếu chút nữa cười sặc sụa, "Thẩm ca Thẩm ca anh có nghe thấy không? Thường không cao đó! Ha ha ha ha..."
Khương Nhuế mặt lập tức đỏ lên, chân tay luống cuống: "Em, em không có cái ý tứ kia..."
"Không có việc gì." Thẩm Dục Xuyên cho tiểu Trần ánh mắt hình viên đạn, lại nói: "Cô biết tôi cao bao nhiêu không?"
"Biết ạ." Khương Nhuế vội vàng gật đầu, "Trên mạng có nói, Thẩm lão sư cao 187 cm."
"Đó là số liệu giả dối, trên thực tế Thẩm ca cao 186.8 cm!" Tiểu Trần lại lắm miệng, lại lần nữa thu được ánh mắt hình viên đạn, hắn vội ho khan một tiếng, ý đồ mất bò mới lo làm chuồng, "Tiểu Hạ cô còn để ý đến chiều cao của Thẩm ca sao, anh ấy cao bao nhiêu cũng biết."
Khương Nhuế có chút ngượng ngùng, "Thẩm lão sư rất lợi hại a, kỹ thuật diễn rất tốt."
Tiểu Trần trộm nhìn Thẩm Dục Xuyên, lần này quả nhiên không thu được ánh mắt hình viên đạn, hắn trong lòng hừ lạnh: Hừ, đàn ông a.
"Tiểu Hạ cũng không tồi, đúng rồi, cô tốt nghiệp trường nào thế?" Hắn lại hỏi Khương Nhuế.
Khương Nhuế cúi đầu chọc chọc chiếc đũa, "Tôi không học đại học, tốt nghiệp cao trung liền đến trung tâm điện ảnh tập diễn, rất nhiều năm, vẫn không có tiến bộ gì."
Thẩm Dục Xuyên có chút ngoài ý muốn, nhìn nhìn cô, lại liếc tiểu Trần một cái.
Tiểu Trần vội nói: "Tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của cô khá tốt, so với rất nhiều diễn viên xuất thân chính quy còn tốt hơn, thật sự. Cô không phát hiện, ngày thường Vương đạo mắng chửi người mắng đến lợi hại, nhưng hắn lại chưa từng mắng cô, đây là khẳng định lớn nhất."
Khương Nhuế nghe xong, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra ý cười sung sướng, mi mắt cong cong: "Vương đạo rất tốt, phê bình tôi cũng là vì muốn tốt cho tôi."
"Ách... Hẳn là vậy." Tiểu Trần cười gượng, cũng không phải là tất cả mọi người có thể thừa nhận Vương đạo kia đầu phun hỏa long, cũng không phải ai lúc bị mắng đến một câu oán hận cũng không có, mặt đầy tươi cười ứng đối.
"Về sau có tính toán gì không?" Thẩm Dục Xuyên bỗng nhiên mở miệng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
02/05/2019 – Hoàn thành.