Editor: Bắc Chỉ. Lâu Văn Viễn nhìn chằm chằm tin nhắn, hắn nên đoán trước được nha đầu kia sẽ không thành thật.
Xóa tên sửa lại, sau đó không biết nghĩ gì mà lại để như cũ.
Chắc chắn không thể nói nhớ cô, nhưng trực giác nói cho hắn, cũng không thể không trả lời lại, bằng không nhất định còn có hậu chiêu chờ hắn, hắn lựa chọn nói sang chuyện khác: "Ăn cơm chưa?"
Đánh xong mấy chữ này, thuận tay muốn đưa điện thoại giao cho trợ lý, duỗi đến nửa đường lại thu về, cầm trong tay.
Trợ lý đã chuẩn bị đi nhận lấy, kết quả nhận hư không, trong lòng bát quái chi hỏa (lửa lắm chuyện) càng hừng hực bốc cháy lên, trong đầu lấp lánh sáng lên ba chữ to đùng: Lão bản nương! (bà chủ).
Nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, bày ra bộ dáng tinh anh. Rốt cuộc, cậu chính là chuyên nghiệp như thế.
Khương Nhuế trả lời rất nhanh: "Ăn xong rồi, chừng nào chú mới về? Tôi chán quá."
Kỳ thật lúc trước hai người cũng không hay gặp mặt, cùng nhau ăn mấy bữa cơm chiều, ở một chỗ đọc sách cả đêm. Nhưng cô vừa nói như vậy, thật giống như có người tha thiết chờ mong hắn trở về.
Lâu Văn Viễn dừng một chút, hỏi trợ lý hành trình kế tiếp, trả lời: "Sau giữa trưa."
"Lâu thế." Khương Nhuế đã gửi cái icon vẻ mặt đưa đám.
"Đi chơi với bạn đi."
"Không muốn chơi với các cô ấy, không thú vị."
Chu Kiều Kiều và bạn bè của cô đều như nhau, chính là ở bên nhau mua mua mua, cùng nhau dạo hộp đêm, mở party giao lưu, có đôi khi còn đua đòi với nhau, so gia cảnh, so bạn trai, so túi mới, trang sức mới. Khương Nhuế không muốn lãng phí thời gian ở bên các cô ấy.
Lâu Văn Viễn không biết nên nói cái gì, hắn không có kinh nghiệm dỗ người, cũng không biết các cô gái thích làm gì.
Cũng may Khương Nhuế lại đã gửi tin nhắn qua: "Tôi chuẩn bị làm bác chủ mỹ trang, chú có biết bác chủ mỹ trang không, chính là ở trên mạng phát sóng trực tiếp (livestream) makeup cho người ta xem. Tôi tìm hiểu qua, làm việc này chỉ có ba yêu cầu, có tiền có thời gian có nhan sắc. Vừa lúc tôi đều có."
...Nhìn cô như vậy, căn bản không cần an ủi.
Makeup cho người ta xem?
Lâu Văn Viễn nhìn thẳng mấy chữ này trong chốc lát, hơn nửa ngày trả lời: "Khá tốt."
"Việc này cần rất nhiều dụng cụ trang điểm, gần đây tôi lười ra ngoài kinh khủng, nếu chú tiện, chú giúp tôi mua đồ ở đấy đi, yên tâm, sẽ trả tiền cho chú."
"Cần cái gì?"
"Chờ chút, để tôi liệt ra danh sách."
Chờ Lâu Văn Viễn ăn xong cơm trưa, Khương Nhuế đã gửi một list mua sắm qua.
Hắn kéo một chút, ước chừng chiếm vài trang điện thoại, lưu xuống đưa cho trợ lý, "Tiểu Lưu, buổi chiều hội nghị kết thúc, mua hết đồ trong list này đi."
"Vâng." Trợ lý đi theo vội đồng ý, click mở điện thoại, khuôn mặt tức khắc khóc tang.
Đây, đây đều là đồ trang điểm của con gái mà, một đại nam nhân như cậu đi mua, có thích hợp không hả? Cậu là tinh anh đó.
Bất quá, hắc hắc... Chắc chắn lão bản (ông chủ) muốn mua giúp lão bản nương rồi?
Còn gọi thân ái, chậc chậc, thật nhìn không ra, lão bản ngầm có tình thú như vậy.
Hai ngày nay Lâu Văn Viễn không ở đây, Khương Nhuế chuyên tâm nghiên cứu mấy Weibo mỹ trang bác chủ, sau đó tự mình quay một video makeup, rồi trưng cầu ý kiến Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt xem xong, nhịn không được cảm thán nói: "Kiều Kiều, da con thật sự tốt quá, dì cam đoan, về sau chắc chắn sẽ có một đống nhãn hiệu, muốn con thử dùng sản phẩm của bọn họ. Còn nữa, con có thể giải thích thích hợp một chút, mỗi bước đi hơi giải thích một hai câu, để người ta đuổi kịp thao tác của con."
Bà đề ra mấy cái ý kiến, cuối cùng nói: "Khi nào con đăng video lên thì nói cho dì một tiếng, dì chia sẻ giúp con."
Bà nổi danh là diễn viên, gắn với nghề diễn gần hai mươi năm, tuy rằng không có bạo hồng (nổi tiếng), nhưng ở giới giải trí vẫn là cây thường xanh (cũng có tiếng), có số lượng fans không nhỏ, để bà đẩy một phen, cũng có thể có mấy vạn người chú ý.
"Cảm ơn dì Tô." Khương Nhuế cười tủm tỉm nói, "Cháu bảo Lâu Văn Viễn mua giúp đồ trang điểm ở nước ngoài, đến lúc đó dì Tô nhìn xem có cái nào dùng được không,
chọn lấy mấy thứ."
"Vậy dì sẽ không khách khí nha." Tô Nguyệt vội nói, Lâu Văn Viễn hỗ trợ chạy chân, nói thế bà cũng đắc dụng dùng một chút, đi theo dính tý thơm lây.
Hai ngày sau Lâu Văn Viễn về nước, trực tiếp sai người đưa đồ Khương Nhuế cần đến Chu gia.
Khương Nhuế để Tô Nguyệt chọn mấy thứ, sau đó ngồi ở trên sàn nhà, một bên bóc hộp đóng gói, một bên gửi tin nhắn cho hắn.
"Chú đang ở đâu?"
Lâu Văn Viễn vừa đến văn phòng, ngồi trước mặt vài vị quản lý cao cấp, chờ báo cáo nội dung công việc cho hắn, hắn bớt thời giờ đến điều hành (quản lý).
"Ở công ty."
Khương Nhuế bóc hộp quà lôi ra một thỏi son, bên trong còn mười hai thỏi nữa, cô nhớ rõ trên danh sách lúc ấy chỉ liệt kê ba màu, không nghĩ tới có nhiều như vậy, liền nói giỡn với Lâu Văn Viễn: "Có loại son tôi chỉ cần ba màu, chú để người mua cho tôi những mười hai màu lận, mua nhiều như thế có phải nhân tiện nghi mà bán cho tôi đúng không?"
Trên mặt bàn màn hình di động sáng lên, Lâu Văn Viễn nhìn qua, định chuẩn bị lát nữa lại nói, nhưng vẫn cầm lên.
Một vị phó tổng đang nói chuyện liền dừng lại, hắn xua xua tay, tiếp tục đi, sau đó trả lời hai chữ: "Cho cháu."
Khương Nhuế lập tức đáp: "Chú vẫn là Lâu Văn Viễn sao? Không phải người khác cầm điện thoại giả mạo hắn chứ!"
Lâu Văn Viễn có điểm không biết nói gì, nha đầu này có ý tứ gì? Nói hắn keo kiệt sao?
Tuy rằng mua hộp son kia quả thật là tiểu Lưu tự chủ trương, mua xong mới báo cáo cho hắn, nhưng từ lúc hắn bắt đầu đáp ứng thay cô mua đồ, đã không nghĩ muốn thu tiền của cô. Chẳng lẽ cô từng nghe hắn nói, ai sẽ ngại tiền nhiều, liền nhận định hắn là thần giữ của?
Cũng may không chờ hắn mày nhăn đáp lại, Khương Nhuế lại nói: "Ha ha ha chỉ đùa chút thôi, không để chú chạy trắng chân đâu, buổi tối mời chú đi ăn cơm."
"Không cần, về nhà ăn."
"Đừng nha, mỗi lần đều là tôi tìm chú, trốn đến nhà chú nhiều ngại lắm, hôm nay ăn ở bên ngoài, để tôi mời chú ăn cơm một lần."
Ngại ngùng?
Lâu Văn Viễn cong cong khóe miệng: "Cháu có biết xấu hổ viết thế nào không?"
"Chú có ý gì đấy! Tôi nói chú nghe, chú mà như vậy sẽ đánh mất tôi đấy. Bây giờ cho chú hai lựa chọn, một là tôi đến công ty chờ chú, lát nữa cùng nhau ăn cơm, không thì chúng ta hẹn giờ gặp nhau, rồi đi ăn cơm luôn."
Lời này nói ra thật không giống người thẹn thùng. Lâu Văn Viễn nghĩ thầm.
Hai người cuối cùng chốt địa điểm gặp nhau.
Vài vị quản lý cấp cao từ trong văn phòng đi ra, nhìn nhìn nhau, trong đó một người nhỏ giọng nói: "Chủ tịch đây là có biến a!"
Mấy người khác trừng ông ta một cái, lười nói chuyện.
Chuyện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bọn họ không có mắt sao? Nhìn lão đại lát thì nhíu mày lát thì cười tủm tỉm, nhìn không ra có biến thì đều là người mù.
Khương Nhuế trang điểm xinh đẹp một phen mới đi đến chỗ hẹn, khi nhìn thấy Lâu Văn Viễn, chu môi đỏ bừng lên hỏi hắn: "Đây là màu son chú mua cho tôi, đẹp không?"
Lâu Văn Viễn liếc mắt nhìn một cái. Không nhìn ra màu son so với ngày thường cô dùng có gì khác nhau, nhưng đẹp quả thật rất đẹp.
Hắn gật gật đầu, "Không tồi."
Khương Nhuế liền cười đến mi mắt cong cong, bộ dáng rất là thỏa mãn.
Trong khi chờ đồ ăn, hai người tùy ý nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng hô kinh nghi: "Chú ba? Kiều Kiều?!"
Cô vừa quay đầu, liền thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâu Minh Lãng đứng ở chỗ đó.
U, vui mừng ngoài ý muốn nha.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
15/06/2019 - Hoàn thành.