Âu Dương San suy tư cả ngày ,cô đang tìm cách trốn ra ngoài Lưu gia vào cuối tuần .Nhưng lại sợ bị Lão đại phát hiện .
Chả là Âu Dương San xem được thông báo từ một diễn đàn mà cô hay vào .Cuối tuần này sẽ diễn ra bóng rổ đường phố ,mà nam nhân chơi bóng rổ thường rất đẹp trai cao to lại tài năng ,những thứ đó đối với một người yêu thích cái đẹp như cô sao có thể bỏ lỡ. Với lại ,cuối tuần xe cô sẽ được gửi tới ,bằng mọi giá cô phải trốn ra ngoài .
Mang tâm trạng ủ rũ xuống phòng ăn thật không giống cô thường ngày .Hôm nay nhiều món cô thích nhưng cô ăn rất ít làm cho ai kia cũng cảm thấy bất ngờ.Ai hỏi gì cô cũng hờ hững trả lời. Thấy cô buồn chán như vậy ,Lưu Ngôn cũng muốn mang cô ra ngoài vào cuối tuần cùng anh :
-Cuối tuần tôi có việc ra ngoài cả ngày e.....
Nhưng chưa để anh nói hết ,Âu Dương San đã hét lên đầy vui vẻ:
-Thật sao?
-Sao em có vẻ vui vậy? Nheo mắt nguy hiểm nhìn cô.Nghe thấy vậy ,cô liền biết mình lộ đuôi,bèn hẵng giọng ,bộ mặt thay đổi như chong chóng :
-Đâu có Lão đại,không gặp anh một ngày mà tôi cảm thấy như cả thế kỉ ,cảm thấy đau tim ,ăn không ngon ngủ không yên suy nhược cơ thể ,.....
-Vậy hôm đó em đi cùng tôi.....
-Không được rồi Lão đại, tôi đoán hôm đó tôi sẽ bị bệnh nên ở nhà thì tốt hơn nếu không sẽ lây cho anh ,....tôi ăn xong rồi ,tôi đi trước ...... Xong ,cô chạy bán sống bán chết về phòng và ...không ngừng cười .
Chuyện quan trọng nhất đã xong ,cô phát hiện không có cách nào chốn khỏi đây ,ai bảo Lưu gia tường cao hào sâu ,đã vậy an ninh còn rất nghiêm ngặt ,cô không thể nào đi cửa sau ,vượt tường hay chui lỗ chó được, tuy mất mặt nhưng cũng không sao mà vấn đề là không có đến một cái lỗ chó để cô chui .Vì vậy Âu Dương San cô quyết định đàng hoàng bỏ nhà từ cổng chính ,ngẩng mặt đi ra ngoài trước bao nhiêu người .
Chỉ còn một tuần ,sau giờ làm việc cứ rảnh rỗi cô lại tìm mấy anh vệ sĩ canh gác để trò chuyện cho tiện công việc nhờ vả sau này .Tuy bình thường làm việc nghiêm túc là thế nhưng mặt họ thật sự quá mỏng bị cô trêu mấy câu là đỏ mặt.Không biết có phải do cô diễn giỏi hay do cô là đứa phụ nữ duy nhất trong cái đống đực ở Lưu gia, nhưng quá trình nguyên nhân không quan trọng quan trọng là kết quả .
Cuối cùng ngày cuối tuần cũng đến ,sau khi nghe tin Lão đại đã ra ngoài ,Âu Dương San với bộ đồ rộng thùng thình ,cái mũ vành che hết nửa khuôn mặt lò dò đi ra cổng ,nhìn thấy mấy anh vệ sĩ canh cổng cô đã vậy tay chào bọn họ .
Bước lại gần, tỏ vẻ nhăn nhó nhìn bọn họ:
-Các anh có thể cho tôi ra ngoài một lúc được không .
-Âu tiểu thư ,xin lỗi cô nhưng không thể .
-Nhưng bây giờ tôi đang rất gấp ,tôi cần mua vài thứ .
-Cô mua gì ,có thể bảo người đi mua.
-"Bà dì " tôi ghé thăm nhưng tôi lại bị hết đồ dùng nên muốn ra ngoài mua ,ở đây toàn đàn ông nên không tiện .
Hai người vệ sĩ cũng rất khó xử ,bảo họ đi mua cái đó cho cô còn khó hơn cả giết người .Nhìn nét phân vân trong mắt họ ,cô quyết định dùng chiêu cuối cùng :
-Tôi hứa sẽ về sớm ,mà ở bên ngoài cũng đâu có ai biết tôi là người của Lưu gia nên các anh không cần phải lo.
-Vậy cô nhớ về sớm.
Nhăn nhó gật đầu bước đi .Người vệ sĩ thấy vậy liền hỏi cô;
-Âu tiểu thư ,sao cô không dùng xe .
-A ,tôi bắt taxi cũng được.
-Vậy cô đi cẩn thận .
Thoát được khỏi bọn họ ,Âu Dương San bắt taxi tới ngay khu mua sắm .Ai cũng nhìn cô với đôi mắt lạ, ai bảo cô ăn mặc như vậy .Nhanh chóng chọn cho mình bộ đồ cùng một đôi giày hàng hiệu ra khỏi trung tâm và đi dùng dùng bữa trưa.Ai bảo Lão đại rời khỏi Lưu gia muộn như vậy .Việc tiếp theo của cô là đi đón em xe thân yêu .
Nhìn em bé trước mặt làm cô không khỏi phấn khích ,thật sự rất đẹp, không mất công cô bỏ thêm tiền ra để thiết kế lại một chút .
Leo lên chiếc siêu moto ,nhanh chóng đến sân đấu .Có vẻ chiếc moto của cô thu hút không ít ánh nhìn nhưng cô thì vẫn mặc kệ .Không uổng phí chất xám để đến đây ,trận đấu quả thật rất tuyệt .Nhìn xem, thân hình họ thật cường tráng ,nàn da bánh mật thật cuốn hút ,khuôn mặt cũng rất nam tính .Đặc biệt trên sân đấu lại càng thu hút ánh nhìn .
Trận đấu kéo dài hơn 3h đồng hồ .Trong suốt thời gian đấy thì cô chỉ chú tâm ngắm trai còn kết quả thì mặc kệ dù sao cũng có một ngày đi chơi.Từ lúc ở Trung Quốc cô vẫn chưa có dịp đi.
Sau khi chơi chán chê, Âu Dương San quyết định đến bar. Cô cũng không phải chưa vào bao giờ.
Chiếc xe lướt em trên đường phố ,không khí mát lạnh của buổi tối làm Âu Dương San có chút lành lạnh.Trước cửa bar lớn nhất Bắc Kinh,cô dễ dàng vào bên trong .Không cần vào phòng vip, chọn cho mình một chỗ ngồi ở quầy .Cô thu hút một vài ánh nhìn của cánh đàn ông .Chiếc quần sooc đen ôm trọn đôi chân trắng thon,đôi
Âu Dương San không thích uống rượu lên chọn cho mình một ly cocktail. Bỗng từ xa một người đàn ông tiến về phía cô:
-Cô bé đi một mình sao, muốn bao nhiêu một đêm..
Cười lạnh nhìn gã đàn ông trước mặt ,không thèm để ý ,chỉ phun ra hai từ :
-Cút . Cô thật sự rất khó chịu.Từ khi sinh ra đến giờ còn chưa ai dám chửi cô mà gã này dám ăn nói như vậy trước mặt Dương San.
Người đàn ông cảm thấy mình bị kinh bỉ ,tức giận đưa tay ra định nắm tóc cô .Âu Dương San nhanh như chớp với lấy chai rượu đập vào đầu gã .Cô không thích nói nhiều .
-Đập chết con nhỏ đấy cho tao. Gã đàn ông ôm đầu quát to.Gã chẳng cần nể mặt chủ bar là người hô mưa gọi gió trong hắc đạo ,gã đang rất mất mặt.
Nhìn thấy lũ người đang lao vào mình ,cô thở một tiếng ,miệng không khỏi chửi bậy một câu:Ngày đi chơi của cô bị phá hỏng .
Vì đi giày nên cô không khó khăn đánh trả ,bọn này so với lũ tội phạm mà cô bắt thì còn kém xa .Tất cả mọi người ngoài sảnh chính không ai vào giúp cô ,người thì sợ hãi núp đi ,người thì đứng xem .
Âu Dương San cô đã nhẹ nhàng không dùng vũ khí mà bọn họ không biết điều .Đánh như này sẽ rất mất sức còn có thể bị thương .Cầm chai rượu phang từng người một nhưng người của gã này cũng không hề ít .Thằng này ngã xuống thì thằng khác lao vào .Đến vệ sĩ canh cửa cũng không làm gì được.
Quản lý của bar thấy vậy liền chạy vào phòng vip ,tuy Lão đại cấm không cho ai vào nhưng chuyện này rất gấp:
-Lão đại ,có đánh nhau ngoài sảnh lớn .
Nhíu mày nhìn quản lý làm cho anh ta sợ run cả người .
Nhìn sự hỗn loạn ngoài sảnh ,ánh mắt anh Lưu Ngôn trở lên u ám .Bước qua hàng người ,mặt anh càng đen lại khi thấy cô gái nhỏ nhắn đang đánh nhau trước mặt.
-Dừng lại.
Khí thế của Lưu Ngôn làm cho tất cả mọi người trong bar im bặt , có ai mà không biết người đàn ông trước mặt nguy hiểm tới mức nào .
-Lôi đi .
-Vâng Lão đại.
Âu Dương San nhìn đám người đánh nhau với mình bị lôi đi ,bất giác nuốt nước bọt .
Quay qua nhìn Âu Dương San ,cô gái này dám trốn ra ngoài lại còn dám ăn mặc như vậy, không những vậy còn gây sự đánh nhau .
Nhìn thấy Lưu Ngôn nhìn mình ,Âu Dương San cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn .Á Đông cũng bất ngờ vì sự có mặt của cô ở đây .Lạnh lùng nhìn cô :
-Em còn dám trốn ra ngoài.
-Tôi ,Tôi,....sợ sệt nhìn Lưu Ngôn trước mặt .
-Đánh nhau ,lại còn ăn mặc như vậy .Vừa nói Lưu Ngôn vừa cởi áo vest bên ngoài khoác cho cô.
Trước mắt của mọi người trong Bar bế cô ra ngoài .