"cậu!.
tự xử lý!.
cho cô ấy?"
Thiếu Tùng vừa nghi ngại vừa khó chịu hỏi hắn,Dương Khải lại vô tư gật đầu làm người bạn thân của mình không biết nói gì hơn đành lủi thủi đi ra.
Đến cửa thì đột nhiên xoay lại hỏi hắn:
"Không đổi thành nữ! làm được à?"
Á à Dương Khải hiểu ý của hắn rồi nhưng bây giờ gọi nữ bác sĩ ưu tú nhất đến xử lí thì mất khá nhiều thời gian.
Thôi để hắn làm vẫn hơn:
"Không ai rảnh đổi bác sĩ giờ này đâu,cậu sợ tôi nhìn những chỗ không nên nhìn thì có thể ở lại.
Nhưng tôi nói cho cậu biết bác sĩ người ta không có suy nghĩ đen tối thế đâu,ngược lại là cậu đó!"
Nghe được ở lại hắn liền đi nhanh đến ngồi bên giường cô đỡ cô dậy,lấy chăn quấn quanh người kĩ càng như nhộng chỉ chừa chỗ vết thương ra thôi.
Hắn ôm cô cứng ngắt như đang giữ lấy một bảo bối quý giá.
Vết thương của cô dù đã đóng mài xung quanh nhưng bên trong máu vẫn tụ lại.
Vết thương đỏ ửng hết bề mặt,vết thương có rỉ máu và một ít dịch vàng.
Nhìn vết thương anh thầm thương xót và nể phục cô gái này.
Vết thương thành ra như vậy mà vẫn cầm cự suốt hai ngày,anh cũng thật vô tâm chuyện như thế mà cũng quên được.
"Tùng,cậu xem vết thương này!.
Rõ ràng miệng vết thương là do đầu đạn nhưng tại sao phần mô bên dưới lại rách bởi một vật sắc như dao?"
Trong đầu Thiếu Tùng bây giờ là vệ sinh vết thương cho cô trước rồi mới điều tra sau:
"Gắp đầu đạn ra trước đã,đừng làm đau cô ấy!"
Khải lanh lẹ làm ngay nhưng khi chỉ vừa chạm vào viên đạn bên trong,cô liền vì đau mà thức tỉnh làm hai người họ cũng giật mình.
Tống Thiếu Tùng ôm cô trong lòng nói với Dương Khải:
"Cậu có thực sự là bác sĩ không hả,làm bệnh nhân đau ra như vầy mà cũng làm"
Mặc kệ lời trách mắng của thằng bạn thân Khải tập trung xem xét đầu đạn thì bất ngờ vì đây là lần đầu hắn gặp trường hợp này:
"Đầu đạn có đính một đầu dao trổ nhỏ?"
Thiếu Tùng quan sát một lúc rồi lại động vào viên đạn ngay lập tức cô nhăn mày,anh hiểu rồi:
"Phải,nhưng nó không đơn giản vậy đâu!Chỉ cần chạm vào đầu đạn nó liền được kích hoạt đầu dao trổ nhỏ đâm ra một chút.
Vì vậy nên hạn chế động vào đầu đạn đó thì hơn!"
Tề Hân bỗng đâu