Tuy cũng hiểu rõ ý tứ trong lời bà nói nhưng cô nhất quyết cứ nắm chặt lấy cánh tay bà.
Bà đứng dậy tiến về phía cô gái đang được con trai mình đỡ dậy,đánh giá thêm một lần nữa rồi bà mới thả lỏng cơ mặt bảo:
"Thiếu Tùng con đưa con bé lên phòng gọi bác sĩ của Tống gia chúng ta sang thăm khám chân đi.
Xong rồi mẹ có chuyện muốn nói với con bé!"
Còn chưa biết chuyện gì anh đã đứng lên phía trước chắn giữa bà và cô lên tiếng nói:
"Mẹ,mẹ muốn nói gì tại sao con không thể nghe cùng được?Mẹ có gì không vui cứ nói chuyện với con tìm cô ấy làm gì?"
Bà lạnh mặt lại vả vào vai anh một cái rõ to lớn tiếng nói:
"Sao?Bây giờ mẹ muốn nói chuyện với con dâu tương lai của mình cũng không được à?Mày nghĩ Tô Nguyệt Sênh mẹ là người xấu xa thế ư?"
Lời trách móc dường như không lọt vào tai bất kì ai ở đấy cả,cứ tưởng bà sẽ làm khó lắm cơ chứ nhưng vậy mà lại dễ dàng chấp nhận tình cảm của bọn họ thật là khó tin.
Cô kéo anh về rồi cúi nhẹ đầu một chút nói với bà:
"Chân con vẫn ổn,chúng ta lên lầu nói chuyện đi"
Bà hiên ngang bước đi lướt qua Mỹ Ánh như một cơn gió,cô ta không tin nổi vào tai mình.
Cô đã đeo bám cái nhà này suốt bao nhiêu năm bây giờ không thể để mất tất cả trong tay con "đàn bà" bạo lực này được.
Bên trên phòng bà thong thả tiến vào cô cũng theo sát phía sau bà đột ngột quay lại cười tươi như trẻ con nói:
"Hây da lâu lắm rồi mới có một đứa trẻ vừa mắt ta như này,nào nào ngồi xuống đi.
Con tên gì?"
Cô khá bất ngờ với hành động của bà,bộ trong Tồng gia này không còn ai bình thường hơn à?Tuy nghĩ là vậy cô cũng ngồi xuống giường đối diện với bà bình tĩnh trả lời:
"Con là Sa Tuyệt Yến,con gái nuôi của Sa lão đại- HUYẾT TỬ BANG"
Bà vừa nghe bảo cô là con nuôi của Sa lão liền thay đổi sắc mặt trông có vẻ tức giận nói:
"Cái lão già chết tiệt,bao nhiêu