Vừa nghe vẫn còn có trò hay, An Nhã Hân xoa xoa tay.
"Lan Huyên, không thì tiết lộ cho tớ chút được không, rốt cuộc thì có trò hay gì?"
"Nói vậy thì không còn gì hay ho nữa rồi" Lan Huyên cười cười: "Sao cậu lại đến trễ thế"
"Tớ nhận được điện thoại của cậu, lập tức đi tìm thêm mấy anh em, đã là tốc độ nhanh nhất rồi đấy" An Nhã Hân nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết trong phòng: "Ồ, sao giọng lại quen thế nhỉ? Sao lại giống giống giọng Sở Lâm Minh thế nhỉ?"
Lan Huyên nhếch môi nở nụ cười: "Cậu nói đúng rồi đó, bên trong là Sở Lâm Minh"
"Hả?" An Nhã Hân kinh ngạc rồi, tức giận bất bình: "Sở Lâm Minh vẫn chưa từ bỏ ý định sao.
"
"Anh ta ly hôn với Tô Lan Ninh, cái ý nghĩ bẩn tưởi kia lại sống lại"
"Cái tên khốn nhà anh ta, thật đúng là cảm thấy đàn ông khắp thế giới này chết rồi, chỉ còn có anh ta.
"
"Đi thôi.
"
Tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Lục được tổ chức ở khách sạn Phú Quý, toàn bộ tầng ba được bao trọn, mấy ngàn khách nổi tiếng tập trung tại đây.
Chè chén say sưa, ăn uống linh đình.
Người đẹp như muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng, đàn ông thân sĩ lễ độ.
Tiệc mừng thọ của ông cụ Lục còn long trọng hơn so với tiệc nhận thân lúc trước, những vị khách đến đây tham gia đều là đại lão các giới.
Khi Lan Huyên và An Nhã Hân đến, Hồ Như Quỳnh đã ở đó rồi.
Hạ Lăng và Hạ Bảo không ở sảnh chính, Lan Huyên hỏi Vạn Hoài Bắc: "Hạ Lăng và bé Bảo đâu rồi?"
"Hạ Lăng không thích ầm ào như vậy, hai đứa ra sân sau chơi rồi" Vạn Hoài Bắc nói: "Yên tâm đi, tiệc mừng thọ của ông cụ, không có ai dại dột tới đây quấy rối đâu, bác gái vẫn luôn đi cùng hai đứa trẻ, Lưu Lệ Phương cũng ở đây"
Lan Huyên yên tâm, hỏi: "Sao Lục Đồng Quân vẫn chưa tới vậy?"
Vừa nãy cô đã trông thấy cha con Lục Minh Húc tới rồi.
"Lão đại đi giải quyết chút chuyện, đến trễ một chút.
" Vạn Hoài Bắc điềm đạm cười một tiếng, tao nhã lễ phép, nói một câu: "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rừng sau lưng"
Lan Huyên đã hiểu.
"Nhã Hân.
"
Lý Thái bó thạch cao tới đây, xa xa đã nhiệt tình vẫy tay tới An Nhã Hân, cười tươi đến nỗi thân ơi là thân, còn thân hơn so với nhìn thấy cha ruột.
"Nhã Hân" Lý Thái cười cười đi tới, trong mắt chỉ có An Nhã Hân: "Nhã Hân, hôm nay cô thật xinh đẹp, lễ phục màu vàng này thật hợp với cô, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành".
"Dừng lại" An Nhã Hân liếc Lý Thái một cái: "Sao vậy, ý của anh là váy tôi xấu, tôi cũng xấu theo sao?"
"Tôi nào có ý đó, cô đẹp hơn mà, cái váy chỉ là làm nền thôi" Lý Thái miệng ngọt như mía lùi: "Nhã Hân, chúng ta qua bên kia uống một chén, hai người tâm sự một chút, nơi đây ồn ào quá"
"Không đi, tôi với anh không có gì để nói cả" An Nhã Hân đứng ở phía sau Lan Huyên: "Anh đừng có để ý đến tôi, anh không phải gu của tôi"
Ở điểm từ chối người khác này, An Nhã Hân không khác gì tính Lan Huyên cả, không dây dưa.
Lý Thái che ngực, một bộ dạng tan nát cõi lòng: "Nhã Hân, cô như thế cũng tổn thương lòng người quá rồi, cô không thích tôi ở điểm nào, tôi sửa không phải là được rồi sao?"
Lý Thái chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cho dù An Nhã Hân nói cái gì, anh ta cũng sửa hết.
Vậy mà An Nhã Hân lại nói một câu: "Tôi không thích anh tồn tại đó.
"
Đây là cái lý do gì thế.
Anh ta cũng không thể đi tìm cái chết được.
"Nhã Hân, chúng ta không thể chơi như vậy được, không thể đùa chết dễ dàng như vậy được.
" Lý Thái thành khẩn nói: "Không bằng cô hiểu tôi nhiều một chút, lựa chọn Lý Thái tối, chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời này của cô đó"
Lý Thái nắm tay đấm ngực một cái, rất có dáng vẻ đàn ông.
An Nhã Hân nhún vai: "Vậy thì không chơi lâu nữa, Lan Huyên, chúng ta qua bên kia đi.
"
"Chị, chị yêu của em, bà cô à.
" Lý Thải bám lấy cánh tay của Lan Huyên, vừa khóc vừa gào: "Giúp một chuyện thôi, nói tốt vài câu thôi, chuyện chung thân đại sự của em nhờ cả vào chị đó.
"
Lan Huyên: "! "
An Nhã Hân: "! "
Đây là đi cửa sau trắng trợn đó.
Không cần hình tượng như vậy, cũng chỉ có một mình Lý Thái.
"Anh đừng có đạo đức mà bắt cóc chị em của tôi" An Nhã Hân nói: "Tôi ghét anh đó, có nói ngọt