Tại đại sảnh của khách sạn.
Một người đàn ông trung niên đang đợi Trần Hương Thủy, khi thấy có người đến thì người đàn ông đứng dậy và nói: “Thưa bà, đồ mà bà cần tôi đã đem đến rồi a."
“Vất vả rồi” Trần Hương Thủy cầm lấy chiếc túi da màu vàng trên tay người đàn ông, nóng lòng mở kết quả giám định ra xem.
Khi Trần Hương Thủy nhìn thấy kết quả giám định thì tay bà ấy run lên vì kích động.
“Quả nhiên là người nhà họ Lục rồi.
Chúng tôi có huyết mạch rồi, có hậu rồi” Trần Hương Thủy vội vàng cất tài liệu giám định vào trong túi rồi đưa cho người kia một xấp tiền: “Phiến bác sĩ Vương đã vất vả chạy một chuyến rồi.”
“Là chuyện nên làm, là chuyện nên làm ạ”.
Bác sĩ Vương nhận tiền, đặt vào trong tay rồi mỉm cười rời đi.
Trần Hương Thủy nghĩ đến Lan Huyên thì lập tức quay trở lại.
Không cần phải nói cũng biết Trần Hương Thủy vui đến mức nào khi biết hai đứa trẻ mà bà ấy hết lòng yêu thương lại thực sự là cháu trai của bà ấy.
Hai đứa nhỏ Hạ Lăng Hạ Bảo kia thật đáng yêu biết bao.
Bà ấy lên chức bà nội rồi.
Trần Hương Thủy đi rất nhanh, nhưng khi bà ấy đi qua một góc chết của camera giám sát thì đột nhiên sau gáy đau đớn tê dại.
Tô Lan Ninh cầm một cái bình hoa và đập mạnh vào đầu của Trần Hương Thủy.
Trần Hương Thủy liền cảm thấy chóng mặt, bước chân lảo đảo.
Bà ấy chưa kịp quay đầu lại xem là ai thì lại bị đánh thêm vài đòn nặng nề vào sau gáy nữa.
Tô Lan Ninh đập mạnh vào đầu Trần Hương Thủy rất nhiều nhát, Trần Hương Thủy ngã xuống đất và một vũng máu từ trên đầu bà ấy tuôn ra.
Tô Lan Ninh sợ hãi lùi lại vài bước.
Trần Hương Thủy gần như đã sắp mất ý thức, ánh mắt lờ mờ.
Bà ấy chỉ mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ trước mặt, nhưng không thể nhìn rõ đó là ai.
“Đừng trách tôi, tất cả chuyện này đều là do Lan Huyên ép buộc tội” Tô Lan Ninh sợ hãi đến mức toàn thân run lên, hai mắt cô ta như có ngọn lửa điên cuồng đang thiêu đốt: “Mấy người đều thích con đàn bà để tiện Lan Huyên kia, ai cũng muốn giúp cô ta.
Tôi sẽ không thể để cho cô ta được như ý đâu”.
Vừa rồi Tô Lan Ninh đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Trần Hương Thủy và bác sĩ Vương, cô ta không thể để cho thân thể của hai đứa trẻ bị lộ ra.
ngoài được.
Cô ta sẽ không để cho Lan Huyên sống được tốt đẹp hơn đâu.
Tô Lan Ninh đặt chiếc bình xuống rồi cô ta đi tới lấy chiếc túi da màu vàng trên tay Trần Hương Thủy.
Cho dù Trần Hương Thủy đang hấp hối mất đi ý thức nhưng bà ấy vẫn vô thức nắm chặt cái túi không buông: “Không, đừng”.
“Lão phù thủy, buông tay ra mau” Tô Lan Ninh nghe thấy có người tới đây thì vội vàng giật lấy cái túi da màu vàng.
Vương Quốc Hùng tìm thấy chiếc xe trong bãi đậu xe và chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt ông ta.
“Tôi sẽ cho ông một khoản tiền.
Ông hãy quên là hôm nay đã tới đây và không được nói với bất cứ ai dù chỉ một chữ”.
Không biết tại sao khi Vương Quốc Hùng nhìn thấy vết máu trên tay người phụ nữ và chiếc túi da màu vàng trên tay cô ta thì ông ta giật thót tim: "Trên tay cô có dính máu người.
Tại sao đồ của bà Lục lại nằm trong tay của cô vậy? Cô đã làm gì bà Lục rồi hả?”
Ông ta là một bác sĩ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết đó là máu người.
“Chẳng qua chỉ là đập cho bà ta vài cái, chảy rất nhiều máu thôi” Tô Lan Ninh nói một cách nhẹ nhàng hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, sau đó cô ta lại chuyển đề tài rồi lạnh lùng uy hiếp: “Muốn sống sót thì hãy giữ cái miệng của ông cho kín vào, nếu không bà Lục xảy ra chuyện thì ông cũng khó tránh khỏi liên quan.
Đến lúc đó tôi sẽ nói là tôi với ông cùng một phe.
Về thủ đoạn của nhà họ Lục, không cần tôi nói thì ông cũng đã rất rõ ràng rồi.”
Vương Quốc Hùng chột dạ nói: "Cô muốn tôi thông đồng với cô để làm bậy sao? Tôi không thèm..”.
“Trong này là ba mươi tỷ" Tô Lan Ninh lấy ra một tấm thẻ rồi cười nhạt: “Ông nghĩ kĩ rồi thì hãy nói tiếp.
Muốn ba mươi tỷ để ngậm chặt miệng lại hay là muốn chịu sự tức giận "giận chó đánh mèo” của nhà họ Lục đây? Nghĩ cho kỹ vào”
Tô Lan Ninh vẫn luôn cho rằng trên đời này không có tiền là không làm được việc, nếu có cũng đồng nghĩa với việc tiền không đủ.
Vương Quốc Hùng do dự.
Trên đại sảnh của buổi tiệc sinh nhật.
Bầu không khí kỳ quái, Tần Kiều Lam vẫn không tiếc lời chửi bới Lan Huyên: “Anh Đồng Quân, Lan Huyên có lòng dạ không trong sạch.
Cô ta đã có hai đứa con lớn như vậy rồi, điều đó có thể tưởng tượng được cuộc sống riêng tư của cô ta bê bối đến mức nào chứ.
Để bước chân vào nhà họ Lục mà cô ta đã không thèm nhận hai đứa trẻ, thật vô tình và độc ác.
Anh đừng để cô ta lừa anh”.
Ánh mắt của Lục Đồng Quân lạnh như băng: “Nếu cô còn nói thêm một lời nào nữa thì tôi sẽ lập tức kêu người ném cô ra ngoài
Tần Kiều Lam mới há mồm, cô ta còn chưa kịp nói lời nào thì Lục Đồng Quân
đã liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc như dao, khiến cô ta sợ hãi đến mức những lời trong miệng định nói ra đành phải nuốt ngược vào trong.
Khách khứa bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
Toàn bộ chuyện này là loại hoạt động bất ngờ gì nữa vậy? Vạn Hoài Bắc đau đầu, lẩm bẩm: “Chuyện này phiền phức rồi”
An Nhã Hân sốt ruột nhưng cô ấy không dám nói lung tung vì sợ Lan Huyên bị ảnh hưởng bởi lời nói bậy bạ của mình, cho nên cô ấy đành thấp giọng hỏi: “Anh.
Vạn, cậu chủ Lục sẽ không bỏ rơi Lan Huyên đó chứ?”.
Nếu như anh bỏ rơi Lan Huyên trước mặt mọi người, thì đây sẽ là cái bóng của cuộc đời Lan Huyên.
Cô sẽ giống như rơi xuống đáy vực, khó có thể vực dậy trở lại lần nữa.
Lưu Lệ Phương và Lý Kính Hòa cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng