Trên đường Bàn Sơn, Lục Đồng Quân bị công kích bốn phía, đứng giữa ranh giới sinh tử, gậy ông đập lưng ông, anh muốn hai cha con Lục Minh Húc nếm trải hương vị của tử vong.
“Anh, mau bảo bốn con súc sinh kia im ngay!” Lục Minh Húc đã vứt hết sự tạo nhã và dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng ra sau đầu, quần áo của anh ta bị cắn xé, cánh tay và ngực đều bị móng vuốt cào chảy máu.
Một con chó Ngao Tây Tạng dùng thân thể cao lớn nện xuống, cưỡi lên người Lục Minh Húc cắn xé.
"A a a!” Lục Minh Húc liên tục kêu thảm thiết.
Lục Tử Việt cũng sợ đến mức tè ra quần, ông ta ngã trên mặt đất, bị hai con chó Ngao Tây Tạng vây quanh.
Bốn con chó Ngao Tây Tạng đã trải qua huấn luyện, Lục Đồng Quân không hạ lệnh cần thì nó sẽ tuyệt đối không làm hại mạng người, nhưng để lại một vài vết cào là điều hiển nhiên.
Lúc này, điện thoại Lục Đồng Quân vang lên, là Lan Huyên gọi đến.
Lục Đồng Quân bắt máy, Lan Huyên ở đầu bên kia nghe được chó Ngao Tây Tạng sủa liên hồi: “Lục Đồng Quân, bên đó có tiếng gì thế?” Lan Huyên nhất thời không nghe ra, cô cảm giác vừa giống sói lại vừa giống hổ.
“Anh tìm bốn con chó Ngao Tây Tạng chơi đùa với chú hai một chút” Lục Đồng Quân bình thản nói: “Đêm nay em ngủ sớm một tí đi”.
Lục Minh Húc đã khiến Lục Đồng Quân phải đổ máu, món nợ này nhất định phải đòi lại.
Lan Huyên nghe tiếng động thì mường tượng ra cảnh tượng ở đó một phen, nhịn không được sợ run cả người, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ăn miếng trả miếng, em thích” Trong giọng nói còn lộ ra vẻ hưng phấn, hận không thể tận mắt chứng kiến cảnh đó.
Nói thật, cô cũng rất chán ghét dáng vẻ làm bộ đó của Lục Minh Húc, cô thật sự muốn xem Lục Minh Húc sợ vỡ mật là cái dạng gì.
“Hung thủ làm tổn thương cô đã tìm được chưa?” Lan Huyên quan tâm chuyện này nhất.
“Ừ, là Tô Lan Ninh, cảnh sát đã đi bắt người rồi”
Nghe vậy, Lan Huyên cũng không cảm thấy bất ngờ, quả thật Tô Lan Ninh là người có thể làm ra những chuyện này.
“Chẳng lẽ bởi vì lúc trước chặt một ngón tay của cô ta nên cô ta mới trả thù cô
à?"
“Nguyên nhân gì cũng không quan trọng” Quan trọng là phải khiến Tô Lan Ninh trả giá thật nhiều.
Lan Huyên cũng không nói nhiều, cô biết Lục Đồng Quân vẫn đang bận rộn, còn chuyện tối nay gặp nạn cô cũng không nói, miễn cho Lục Đồng Quân lo lắng.
Lục Minh Húc bị chó Ngao Tây Tạng dằn vặt nửa tiếng thì kiệt sức, như con cá ướp muối nằm trên mặt đất: “Lục Đồng Quân, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, anh cứ giết tôi cho rồi”.
Lục Đồng Quân bắt chéo chân, muốn bao nhiêu ưu nhã thì có bấy nhiêu ưu nhã, dù nhìn thế nào cũng ra dáng một người đàn ông phong độ, nào phải là Tu La hai tay dính máu.
Anh không thèm đếm xỉa đến Lục Minh Húc, nhếch môi nói: “Em trai à, vừa bắt đầu em chơi lớn như vậy, bây giờ mới nửa tiếng mà đã qua loa kết thúc thì cũng có lỗi với sự trù tính tỉ mỉ lâu nay của em lắm đấy, anh không thể ngồi nhìn như thế được”.
Bốn con chó Ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm, canh giữ ba mét xung quanh.
Sự ghen ghét trong lòng Lục Minh Húc đối với Lục Đồng Quân hoàn toàn bằng nổ, cũng không thèm che đậy: “Lục Đồng Quân, rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu buông tha chúng tôi?”.
Lục Minh Húc nghiến răng nghiến lợi, quần áo của anh ta đã bị chó Ngao Tây Tạng xé thành vải vụn, toàn thân trên dưới đều bị thương, chật vật như một tên ăn mày ven đường.
Lục Tử Việt nằm xụi lơ, há miệng thở phì phò, ông ta bị dọa sợ choáng váng, ngay cả nói cũng không thốt nên lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào chó Ngao Tây Tạng vì sợ chúng nó sẽ nhào về phía trước.
Lục Đồng Quân đứng dậy đi đến trước mặt Lục Minh Húc, từ trên cao nhìn xuống, tựa như quân vương đang nhìn thần tử - tội thần của mình.
“Cậu có tư cách gì nói điều kiện với tôi?” Lục Đồng Quân hừ nhẹ một tiếng: “Nếu không phải trên người cậu chảy dòng máu của nhà họ Lục thì ông đây đã sớm ném cậu xuống biển cho cá mập ăn rồi, vậy mà cậu dám kêu gào trước mặt tôi à?”.
Lục Minh Húc nôn ra máu, anh ta thật sự không có tư cách kêu gào.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, Lục Đồng Quân, anh muốn xử trí như thế nào, Lục Minh Húc tôi cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút”.
“Vẫn còn một chút sự kiêu ngạo của nhà họ Lục nhỉ? Hai mắt Lục Đồng Quân tối lại: “Xéo khỏi tập đoàn Đại Lục đi, ngoài trừ cái họ Lục này thì tất cả mọi thứ của nhà họ Lục đều không liên quan tới cậu”
Nghe những lời này, Lục Tử Việt bị kích thích nên lập tức nói: “Không được, mày là đồ chó sói, mày muốn đuổi tụi tạo ra để một mình độc chiếm tài sản của nhà họ Lục à, mày nghĩ hay quá nhỉ.
Dù mày có đuổi tụi tao ra thì ông đây vẫn chưa có chết đâu, không đến phiên một tiểu bối như mày làm chủ”.
Lục Đồng Quân không tức giận mà lại