Tức quá mà ngất?
Lan Huyên và Lục Đồng Quân ngẩn ra.
Xa Thành Luân liếc nhìn hai người với vẻ sâu xa, trêu chọc: “Lần sau làm việc ra tiếng nhỏ chút, người có bệnh tim khó tránh khỏi không chịu nổi: Lan Huyên: “..”
Rất oan uổng.
Hai người cũng đâu có làm gì trong phòng.
Lục Đồng Quân nói với Xa Thành Luân: “Ôm cô ta về phòng trước đi”
Xa Thành Luân vội lùi một bước về sau, anh ta nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, anh tự ôm đi”
Xa Thành Luân đã ba mươi mấy tuổi nhưng vẫn độc thân, đừng nói là tìm bạn gái, ngay cả tay con gái mà anh ta còn chưa nắm, ngoại trừ người bệnh nữ ra.
Vạn Hoài Bắc thường hay đùa có phải anh ta thích con trai hay không.
Dần dà, có lời đồn Xa Thành Luân thích con trai bị truyền khắp đảo, Xa Thành Luân cũng chả thèm giải thích, bây giờ người của cả Bóng Đêm ngầm thừa nhận là anh ta thích con trai, không thích con gái.
Lục Đồng Quân nắm tay Lan Huyên: “Tôi là một người có bạn gái, không phù hợp.”
Hai người đẩy qua đẩy lại, vừa hay lúc này Hạ Đình trở về.
Hai người trăm miệng một lời: “Hạ Đình, qua đây”
“Đại ca, anh Xa” Trong lòng Hạ Đình hơi hưng phấn, lập tức vui vẻ chạy qua.
Xa Thành Luân chỉ xuống đất: “Ôm người ta vào phòng đi”
“Được” Hạ Đình không nhìn mặt người ta, bèn ôm lấy.
Lục Đồng Quân nói: “Rẽ trái vào phòng thứ hai.”
“Được”
Hạ Đình ôm người đi.
Lan Huyên nói: “Em đi nghỉ ngơi”
Nói xong, cô không đợi Lục Đồng Quân vào phòng đã đóng cửa lại.
Xa Thành Luân không nhịn được, bật cười.
Lục Đồng Quân liếc anh ta: “Chúng ta đến phòng đọc sách giao lưu, lâu rồi không chơi cờ”
Da mặt Lan Huyênkhá mỏng, vừa bị Xa Thành Luân trêu, đâu còn dám cho Lục Đồng Quân vào phòng, lỡ như Tân Nhã Viên lại tức quá mà ngất thì làm sao đây?
Lục Đồng Quân không vào phòng được, anh cũng chỉ có thể gọi Xa Thành Luân lại.
Trong phòng đọc sách.
Hai người bày bàn cờ xong.
Xa Thành Luân nói: “Có gì thì anh hỏi đi”
Từ lúc Lục Đồng Quân gọi anh ta chơi cờ, anh ta đã biết là có chuyện.
Lục Đồng Quân nhíu mày kiếm: “Nhã Viên bị bệnh tim thật à?”
“Từ kết quả lúc nãy tôi kiểm tra thì đúng là thế, hẳn là cô ta vừa mới phẫu thuật cấy tim không bao lâu” Xa Thành Luân nói: “Phẫu thuật như cấy tim này, cho dù phẫu thuật thành công thì sức khỏe cũng không bằng trước kia, cô ta ngất đi là minh chứng rõ nhất”
Lục Đồng Quân im lặng.
Xa Thành Luân hỏi: “Sao cô ta còn sống quay về vậy? Anh không điều tra xem mấy năm nay rốt cuộc cô ta ở đâu à?”
“Đây là mục đích tôi gọi anh đến phòng đọc sách” Lục Đồng Quân nói: “Tôi nhờ các anh em bên bộ thông tin tra xét nhưng không tra được gì”
Anh không quan tâm không có nghĩa là muốn làm tên ngốc.
‘Vẻ mặt Xa Thành Luân trở nên nghiêm túc hẳn lên, lòng thầm kinh ngạc: “Sao có thể như vậy, người còn sống thì sẽ có dấu vết, những người trong bộ thông tin là tinh anh trong tinh anh, còn có thứ mà bọn họ không tra xét được à?”
Lục Đồng Quân lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng đâu phải là không thể xóa sạch dấu vết được”
“Vậy mấy năm nay cô ta ở đâu?” Xa Thành Luân nhíu mày: “Lẽ nào là xác chết vùng dậy hả “Anh gặp Vạn Hoài Bắc rồi à?”
Giọng điệu hai người giống nhau như đúc ấy.
Xa Thành Luân hoang mang: “Đâu có.”
Lục Đồng Quân đặt một con cờ xuống: “Dù gì cũng phải lưu ý nhiều chút, ngày mai anh và Hạ Lăng về đảo trước đi, đưa mẹ tôi lên đảo an dưỡng luôn”
“Hạ Lăng rời khỏi đảo lâu như thế, đúng là không thể làm lỡ nữa” Xa Thành Luân nói: “Hoàn cảnh trên đảo tốt, cũng có ích với bệnh của dì Trần, Hạ Lăng về đảo, cô Tô đồng ý à?”
Lục Đồng Quân ra vẻ mà nói: “Không cần hỏi cô ấy chuyện này, tôi quyết định được”
Hình như người nào đó đã quên vừa rồi mình xin phép Lan Huyên như thế nào.
Xa Thành Luân mỉm cười: “Địa vị gia đình của anh được nâng cao rất nhiều rồi đó.”
“Bình thường là do tôi nhường cô ấy, phụ nữ tóc dài ít kiến thức, chuyện như thế này thì phải để đàn ông quyết định”
Lục Đồng Quân còn chưa nói xong, Xa Thành Luân nhìn ra cửa, xấu xa mà hỏi: “Lục đại ca, vậy sau này trong nhà hai người, ai có quyền quyết định nhất?”
“Còn phải hỏi nữa à, dĩ nhiên là chuyện lớn để tôi quyết định, chuyện nhỏ chừa cô ục Đồng Quân nói xong, đổi giọng: “Nhưng chuyện to nhỏ thế nào thì cô ấy quyết định”
“Vậy chẳng phải là cô Tô quyết định hết à, Lục lão đại, hùng phong đàn ông của anh đâu?”
“Lan Huyên nhà tôi thông minh