Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân ra hiệu, Lục Đồng Quân cũng nhìn thấy người phụ nữ trên lầu hai của nhà hàng.
Lục Đồng Quân đưa tay ra hiệu với ám vệ nấp trong bóng tối, lập tức có người đi lên lầu hai.
“Lan Huyên, em ra xe trước đi.”
“Được” Lan Huyên dẫn theo Hạ Bảo vào trong xe trước.
Một lát sau, Lục Đồng Quân mới quay trở lại.
Lan Huyên hỏi: “Có phải không?”
Lục Đồng Quân lắc đầu: “Chỉ là một người bình thường, đeo mặt nạ cho vui mà thôi”
“Lục Đồng Quân, mạng lưới tin tức của Bóng Đêm các anh rộng lớn như vậy, cũng không có nổi một tấm hình của Địa Sát Hồ Ly sao?” Lan Huyên khinh thường nói: “Hơi yếu rồi”
Lục Đồng Quân không khỏi dở khóc dở cười: “Nữ sát thủ mật danh Hồ Ly này từ trước đến nay chưa bao giờ để lộ mặt thật, hơn nữa những năm gần đây cũng biến mất một khoảng thời gian dài”
“Biến mất..”
trong nhà đó…?
Lời nói đến đây thì dừng lại.
Cái vị Tân Nhã Viên ở trong nhà đó cũng không phải là biến mất mấy năm sao.
Cho tới nay, Tân Nhã Viên cũng là tình địch, tự nhiên Lan Huyên sẽ nghĩ nhiều một chút.
Lan Huyên đảo mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Người ở Lục Đồng Quân suy tính nói: “Đợi bộ phận tin tức xác nhận lần cuối đị”
Lan Huyên sáng tỏ: “Xem ra anh vẫn không bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc”
Lục Đồng Quân quả nhiên vẫn đi điều tra Tân Nhã Viên.
Lục Đồng Quân cười rạng rõ: “Lan Huyên, anh chỉ thích nhan sắc của em, người khác có đẹp hay không, anh không biết”
“Miệng lưỡi đàn ông, đều là lừa người cả” Lan Huyên đang ôm Hạ Bảo, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ: “Đúng rồi, có người bỏ ra ba mươi tỷ tìm Lâu Yến Vy của tổ chức Thiên Dạ muốn lấy mạng này của em, này cũng quá bất công rồi, Lâu Yến Vy nói, có người bỏ ra ba trăm tỷ muốn lấy mạng anh, khác biệt quá lớn, sao em lại có thể rẻ hơn anh nhiều như thế”
Sự quan tâm của Lục Đồng Quân không nằm ở vấn đề tiền, mà là có người muốn lấy mạng Lan Huyên.
“Là ai?”
Lan Huyên nói: “Em với Lâu Yến Vy cùng nhau phân tích, người có khả năng nhất chính là Địa Sát Hồ Ly”
Nghe nói có người muốn giết Lan Huyên, Hạ Bảo ôm chặt lấy Lan Huyên: “Mẹ, con bảo vệ mẹ “Ôi, con trai mẹ thật là giỏi, biết bảo vệ mẹ rồi” Lan Huyên rất vui vẻ yên tâm.
Đôi mặt Lục Đồng Quân khẽ nhíu lại: “Không có ai động được một sợi tóc nào của em”
Có Lục Đồng Quân ở đây, Lan Huyên cũng yên tâm hơn.
Lan Huyên nhớ lại lời Lâu Yến Vy, nói: “Đúng rồi, có thể em phải đi cùng Lâu Yến Vy một chuyến”
Cô cũng rất muốn đi xem nơi mà mẹ cô từng sinh sống.
“Lan Huyên, Thiên Dạ và Bóng Đêm ít nhiều gì cũng có chút ân oán, em đến Thiên Dạ, đây không phải là muốn dâng tặng điểm yếu của anh cho Thiên Dạ sao?”
Câu nói này thật uất ức.
Lan Huyên nói: “Hạo Trần vẫn ở Thiên Dạ, em phải tận mắt nhìn thấy thì mới yên tâm được.
Đúng rồi, Lục Đồng Quân, sao anh một chút cũng không ngạc nhiên chuyện em quen biết với Lâu Yến Vy vậy?”
Lúc này Lan Huyên mới phản ứng lại, Lục Đồng Quân quá mức điềm tĩnh rồi.
Lục Đồng Quân nhìn qua kính chiếu hậu thấy sợi dây chuyền trên cổ Lan Huyên: “Sợi dây chuyền trên người em chính là tín vật của Thiên Dạ, anh từng nhìn thấy nó trên người người đứng đầu Thiên Dạ, mẹ em chắc chắn là người của Thiên Dạ, sớm muộn gì em cũng phải quay về đó “
Lan Huyên đột nhiên nhớ lại phản ứng ban đầu khi Lục Đồng Quân nhìn thấy sợi dây chuyền này, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Vậy thì em càng phải đi một chuyến, nói không chừng còn có thể hòa hoãn một chút mối quan hệ giữa Thiên Dạ và Bóng Đêm”
“Lan Huyên đây là muốn đi xúi giục người khác theo mình à?” Lục Đồng Quân nửa đùa nửa thật nói: “Tối hôm qua suýt chút nữa Lâu Yến Vy đã lấy mạng anh, món nợ này, Lan Huyên tính xem làm sao thay anh đòi lại đi”
Lan Huyên gõ đầu mình một cái: “Sao em lại suýt quên mất chuyện này chứ, Lâu Yến Vy nhận của đối phương ba trăm tỷ, anh là người của em, người xem cũng có phần, lúc về em bảo cô ấy chia cho em một nửa”
Lục Đồng Quân: Lan Huyên bỗng nhiên phát hiện là một con đường phát tài: “Lục Đồng Quân, em cảm thấy anh có thể đắc tội với nhiều người một chút, sau đó đám người nhìn anh không thuận mắt lại không thể đuổi anh đi, bọn họ tìm đến Lâu Yến Vy, vậy thì chúng ta phát tài rồi, em thật là thông minh”
“Cách kiếm tiền như vậy có phải quá nguy hiểm rồi không” Lục Đồng Quân dở khóc dở cười: “Lan Huyên, thật