Hành động của Hoàng Sơn khiến người ta cảm thấy mông lung vô cùng khó hiểu.
Lâu Yến Vy đứng chắn trước mặt Lan Huyên: “Chú Sơn Mao, tém tém cái ánh mắt của mình lại đi, nhìn cái gì vậy hả, đã từng ấy tuổi đầu rồi, chú mà còn dám nhìn chị tôi nữa, có tin tôi cho nổ tung con mắt của chú luôn không hả.”
Hoàng Sơn bình tĩnh định thần lại, quay đầu nhìn Lan Huyên, miệng vẫn lẩm bẩm nói: “Giống quá, thật là giống quá mà”
Lan Huyên nghe cũng không hiểu, tiến lên phía trước hai bước với thái độ rất tốt: “Vị này là chú Sơn Mao phải không ạ, tôi là Lan Huyên, vô tình đã mạo phạm đến các vị ở đây, tôi cũng không phải gián điệp gì hết đâu ạ.
Tôi chỉ muốn đến thăm xem nơi mà mẹ tôi đã từng sống như thế nào thôi: Hoàng Sơn khẩn trương hỏi: “Mẹ của cô tên là gì? Có phải là Lệ Thu Uyển không?”
Lan Huyên chưa từng nghe qua cái tên này, vừa định lắc đầu, Lâu Yến Vy đã nói ở bên tai cô: “Tên thật của dì nhỏ là Lệ Thu Uyển, đây là cậu nói cho em biết.”
Lan Huyên đột nhiên bừng tỉnh ngộ, mẹ cô là người của tổ chức Thiên Dạ, bà chạy đến thủ đô để kết hôn với Tô Khánh Thành và sống cuộc sống của một người bình thường, chắc chắn không thể tiếp tục sử dụng cái tên Lệ Thu Uyển kia nữa.
Lan Huyên nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của Hoàng Sơn rồi gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi tên là Lệ Thu Uyển”
Ngay khi giọng nói đó dứt, Hoàng Sơn quay người đi, hai hàng nước mắt chực trào.
Cả Lan Huyên và Lâu Yến Vy đều vô cùng kinh ngạc.
Lâu Yến Vy lại nhiều chuyện nói tiếp: “Chú Sơn Mao, không phải là chú đã từng phải lòng dì của tôi đấy chứ?”
Ánh mắt Hoàng Sơn nhìn Lan Huyên lúc nãy chính xác là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, si mê và thèm khát.
Hoàng Sơn lại liếc nhìn Lan Huyên, không trả lời câu hỏi của Lâu Yến Vy, mà nói với những người mà ông ta dẫn tới: “Mọi người đều giải tán hết đi, về đi ngủ sớm, không có chuyện gì nữa”
Mọi người tuy cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng vẫn nghe theo lời Hoàng Sơn, ai trở về nhà nấy, những người ở trong sân đều giải tán hết.
Lâu Yến Vy thắc mắc: “Vậy là đi hết luôn rồi? Chị à, sức hút của chị thật là lớn, chỉ cần xuất hiện một cái mà chú Sơn Mao giải tán mọi người hết rồi”“
“Có chuyện gì vậy?” Lan Huyên hỏi: “Chú Sơn Mao này là người như thế nào?”
“Chú Sơn Mao, có tên thật là Hoàng Sơn, là người phụ trách phận bệ này.
Ông ta là người có thâm niên ở Thiên Dạ rồi, từ khi tổ chức Thiên Dạ mới được sáng lập thì ông ta đã ở đây, tính khí vô cùng kỳ lạ, đã mấy lần cậu đề nghị ông ta đến tổng bộ, mà ông ta vẫn nhất quyết ở lại đây cho bằng được, toàn là người nhà của những người anh em đã hi sinh của Thiên Dạ sống ở đây thôi.”
Lâu Yến Vy nói: “Chú Sơn Mao và cậu của chúng ta hình như có mâu thuẫn.
Dù sao thì ông ta nhìn em cũng không được thuận mắt cho.
lắm, em tôn trọng vì ông ta là bậc trưởng bối nên mới gọi một tiếng chú đó thôi.”.
truyện đam mỹ
Chẳng trách vừa rồi Lan Huyên vừa nhìn thấy già trẻ trai gái gì cũng có đủ hết, hơn nữa phong cảnh ở thị trấn nhỏ này rất đẹp, ai nấy trông đều rất hiền lành chất phác, nhìn không giống xã hội đen chút nào.
Lâu Yến Vy tổng kết lại một câu: “Nói đơn giản dễ hiểu thì chú Sơn Mao là một người làm công tác hậu cần.”
Câu này tổng kết vô cùng súc tích.
Bạch Hồng Hoa nói: “Lâu Yến Vy, bây giờ đã muộn rồi, hay là để chị của cậu đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói chuyện tiếp”
“Ừ nhỉ” Lâu Yến Vy nhanh nhảu nói: “Chị, chị và bé Bảo đi nghỉ ngơi trước đi, hai người ở tầng trên, em và Hồng Hoa ở tầng dưới, hai người cứ yên tâm mà ngủ”
Đúng là không còn sớm nữa, đã gần mười giờ đêm rồi.
Lan Huyên dẫn theo Hạ Bảo trở về phòng nghỉ ngơi, nhắn tin cho Lục Đồng Quân báo rằng hai người vẫn an toàn, cô không nói gì về chuyện mang thai.
Lan Huyên muốn được tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của Lục Đồng Quân sau khi biết tin vui này và cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc.
Hạ Bảo đã tắm rửa sạch sẽ, chui vào trong chiếc chăn bông: “Mẹ ơi, con sẽ sưởi ấm chăn cho mẹ trước, một lát nữa mẹ hãng chui vào sau ạ “Bé Bảo đúng là hiểu chuyện quá đi” Trong lòng Lan Huyên cảm thấy vô cùng ấm áp: “Bé Bảo à, con đã bao giờ oán giận mẹ chưa, vì sự sơ suất của mẹ mà khiến con và anh trai phải lớn lên ở trong cô nhi viện, không có mẹ ở bên cạnh, chắc chắn các con đã phải chịu đựng khổ sở rất nhiều”
Lan Huyên luôn cảm thấy có lỗi cô không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Cũng may mà trời cao có mắt đã đưa bé Bảo đến với cô.
Nếu như ban đầu không tình cờ gặp được bé Bảo, thì sau khi thằng bé rời khỏi cô nhi viện sẽ gặp phải chuyện gì nữa đây?
Hạ Bảo lắc đầu: “Mẹ ơi, mẹ đừng tự trách mình nữa.
Con và anh trai không trách mẹ gì cả.
Thật ra, con và anh trai cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ trong cô nhi viện, nhưng mà viện trưởng thì không được vui cho lắm”
về chuyện này, chỉ là bình thường “Ồ? Con thử nói mẹ nghe xem” Lan Huyên nghĩ tới chuyện đứa bé tinh ranh như Hạ Bảo, đặc biệt thích chơi khăm bày trò, cô cũng khá tò mò về cuộc sống của Hạ Bảo trong cô nhỉ viện.
Hạ Bảo lúc trước có nhắc tới một chút, nhưng cũng chưa kể quá nhiều.
Hạ Bảo ngồi dậy, quấn chăn bông quanh người, bắt đầu kể cho Lan Huyên nghe về những ngày còn ở cô nhỉ viện: “Viện trưởng xấu tính lắm, lại còn rất