Lời nói của Lệ Quốc Phong khiến Lan Huyên có một loại dự cảm không lành.
“Cậu, cậu không nói đùa chứ, mẹ cháu là bị bệnh mà chết, báo thù gì chứ?”
“Mẹ cháu không phải là bệnh chết, ban đầu nếu không phải vì Tân Chấn Đông, mẹ cháu cũng sẽ không nhiễm loại bệnh này, dẫn đến cơ thể suy kiệt”
Tâm tình Lệ Quốc Phong có chút quá khích.
Lan Huyên nghe như rơi vào sương mù.
Mẹ cô quả thực là vì cơ thể suy kiệt mà chết, vậy Tân Chấn Đông lại là ai?
Trực giác nói với Lan Huyên, nếu cứ tiếp tục hỏi, chắc chắn sẽ liên quan đến ân oán của cả một đời trước.
“Cậu, cậu từ từ nói, không gấp” Lan Huyên rót cho Lệ Quốc Phong một ly nước.
Lệ Quốc Phong uống nước vào, hòa hoãn lại, rồi tiếp tục nói: “Lan Huyên, cháu có nghe qua Địa Sát chưa?”
“Nghe qua rồi, chuyện này với Địa Sát thì có liên quan gì?”
“Kẻ thù hại chết mẹ cháu, chính là chủ nhân Địa Sát, Tân Chấn Đông” Lệ Quốc Phong nói: “Thiên Dạ là tổ chức mà cậu, mẹ chấu còn có Tân Chấn Đông lập ra, sau đó dã tâm của Tân Chấn Đông quá lớn, rời khỏi Thiên Dạ, lại tự lập ra một tổ chức gọi là Địa Sát, chuyên cấu kết làm chuyện hại người trái với trời đất, mẹ cháu giấu cậu đến Địa Sát tìm Tân Chấn Đông, sau đó…”
Lan Huyên kiên nhẫn nghe, trong lòng chỉ toàn là sửng sốt.
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô là một người dịu dàng, giống như người con gái miền nam mềm mại như nước, vì vây cô thật sự khó mà tưởng tượng, người mẹ như thế ấy vậy mà cùng Lệ Quốc Phong tạo ra Thiên Dạ.
Từ trong lời của Lệ Quốc Phong, Lan Huyên biết được mẹ mình sau khi tìm Tân Chấn Đông, trở về liền bệnh nặng một trận, bên trong cơ thể dường như bị nhiễm một loại virus chưa rõ, sau đó không từ mà biệt, đi đến thủ đô.
Cũng chính là lúc đó, mẹ cô gặp được Tô Khánh Thành rồi mai danh ẩn tích.
Lệ Quốc Phong tìm mẹ cô nhiều năm, thậm chí đi đến Địa Sát tìm người, nhưng cũng không một tin tức.
Lan Huyên từng nghe Lục Đồng Quân nói, người đứng sau lưng Địa Sát họ Tân, chỉ là không ngờ rằng Tân Chấn Đông này lại có vướng mắc như thế với mẹ cô và Lệ Quốc Phong.
Lệ Quốc Phong đem cái chết của mẹ cô toàn bộ đổ lên người Tân Chấn Đông, vì thế những năm gần đây, Thiên Dạ Địa Sát giống như kẻ thù truyền kiếp vậy, nước lửa không hợp nhau, ân oán tích lại càng thêm sâu.
Đến nay, Thiên Dạ thù trong giặc ngoài, Lệ Quốc Phong ngã xuống, Thiên Dạ nguy hiểm ngập tràn.
Sau khi nghe xong, Lan Huyên mím môi nói: “Cậu, sau khi mẹ cháu rời khỏi Thiên Dạ, sống ở thủ đô gần chín năm, năm háu tám tuổi thì qua đời, bây giờ kêu háu đi tìm Tân Chấn Đông báo thù, đây có phải là có hơi miễn cưỡng rồi không”
Chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Lệ Quốc Phong, cô dù sao cũng không thể cứ như vậy đi tìm người ta báo thù.
Hơn nữa nói đúng ra thì, cái chết của mẹ cô thật sự không có quan hệ gì lớn với Tân Chấn Đông.
Virus gì có thể ẩn náu trong cơ thể người ta tới chín năm?
Cô nghe Tô Khánh Thành nói, lúc mẹ sinh ra cô, còn suýt chút nữa xuất huyết chết.
Vả lại sau khi sinh ra cô, thân thể của mẹ cô mới càng lúc càng yếu đi, đây nếu nói về nhân quả, thế thì chẳng phải cô cũng là hung thủ hại chết mẹ mình sao?
Tâm trạng Lệ Quốc Phong kích động: “Lan Huyên, sao cháu có thể nói ra những lời như vậy, mẹ cháuchính là bị Tân Chấn Đông hại chết, cháu thân là con gái bà ấy, sao có thể dửng dưng được”
Đúng là lão già cố chấp.
“Cậu, cậu đừng giận, nếu như ngày nào đó cháu gặp Tân Chấn Đông, cháu nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mẹ”
Lệ Quốc Phong đưa tay võ võ ngực, dựa vào đầu giường chậm rãi nói: “Bỏ đi bỏ đi, Tân Chấn Đông ích kỉ máu lạnh, ác độc tàn nhẫn, cháu là con gái sao có thể là đối thủ của ông ta, cho dù có đi nữa thì cũng là tự tìm đường chết”
Lan Huyên: “..”
“Cậu, cậu với mẹcháuxích mích với Tân Chấn Đông như thế nào.
vậy?”
Lời nói vừa nãy của Lệ Quốc Phong rất mơ hồ, Lan Huyên lại không phải kẻ ngốc, không hoàn toàn tin Lệ Quốc Phong.
Lệ Quốc Phong nhìn Lan Huyên, thở dài nói: “ÐĐều đã qua hai mươi mấy năm rồi, lúc đó xích mích như thế nào, cậu cũng quên rồi.”
Lan Huyên nhếch miệng: “Cậu, cậu thật không tử tế, cháu dám đánh cược, với mức độ kích