Cho Lan Huyên mượn tiền, không phải là một đi không trở lại, không bao giờ lấy lại được sao?
Lâu Yến Vy lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi: “Không có tỉš tiêu hết rồi.
Hai ngày trước em đã mua một căn nhà ở nước ngoài, đã tiêu hết tiền rt “Em gái ngoan, em thế này thật không coi trọng nghĩa khí” Lan Huyên cười cười, đặt tay lên vai Lâu Yến Vy: “Sẽ tính lãi cho em, không mượn không đâu: Lâu Yến Vy trợn trừng mắt: “Hôm qua lúc chị mua quần áo và túi xách không phải có khí phách lắm sao”
“Không phải là đã tiêu hết rồi” Lan Huyên nói: “Cũng có tập đoàn Tô Thị trả lãi mỗi tháng, được chia không ít tiền, nếu không thì chị cũng không có tiền”
Tập đoàn Tô Thị giao cho người thuê quản lý, hàng tháng đều có lợi nhuận, Lan Huyên cũng không quản lý nữa.
“Vậy chị tìm Lục Đồng Quân mượn đi.
Tài sản của anh ta lên đến hàng nghìn tỉ, không thiếu tiền đâu”
“Chị với anh ấy đã chia tay rồi, làm sao còn có thể lấy tiền của anh ấy chứ, không có khí thế gì cả” Lan Huyên cười nói: “Em gái ngoan, cho.
chị mượn ba mươi tỷ là được rồi”
Nói xong, Lan Huyên lại hỏi Hoàng Sơn: “Ba mươi tỷ có đủ không?”
Hoàng Sơn nhanh chóng tính toán rồi nói: “Đủ rồi”
Lâu Yến Vy: “..”
“Chú Sơn Mao, chú và chị gái hợp sức ăn cướp hả, tìm người chuyển hàng thôi mà tốn đến ba mươi tỷ sao?”
Hoàng Sơn cũng theo chiêu này của Lan Huyên, nói: “Bây giờ Thiên Dạ không đủ khả năng bỏ tiền ra thanh toán, lỗ hổng tài chính càng ngày càng lớn.
Tôi e rằng số tiền ba mươi tỷ này còn chưa đủ để lấp đầy lỗ hổng”
Nghe vậy, Lâu Yến Vy lập tức nói: “Em chỉ cho vay ba mươi tỷ, không hơn đâu”
Lan Huyên cười: “Cảm ơn”
€ó tiền là có thể tìm người được rồi.
Lan Huyên bảo Hoàng Sơn lấy tiền đi đến chợ nhân tài, không phân biệt nam nữ già trẻ, chỉ cần chịu đi chuyển hàng là có thể rồi.
Vì để đảm bảo có thể giao hàng đúng hẹn, Lan Huyên đã đích thân đến bến tàu giám sát.
Muốn chỉnh đốn Thiên Dạ nói khó thì cũng không khó, điều quan trọng là phải có đủ tiền.
Trên đời này, chỉ cần có thể ra giá, giao tiền thì có thể xử lý chín mươi phần trăm chuyện.
Lan Huyên gọi một phần nước trái cây, một phần bánh kem tại cửa hàng đồ uống ở bến tàu, vừa nhàn nhã ăn uống vừa sắp xếp tình hình tài chính và số liệu kinh doanh của Thiên Dạ trong những năm qua.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa đều ở trên tàu quan sát chuyển hàng.
Hoàng Sơn đi giao dịch với người mua.
Khi Lan Huyên đang kiểm tra dữ liệu trên máy tính thì đột nhiên trên đỉnh đầu có một giọng nói đàn ông vang lên.
“Lan Huyên?”
Lan Huyên ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một người đàn ông dáng người phát tướng, tóc còn hơi hói, trông vô cùng chán ghét.
“Anh là?”
Lan Huyên nhất thời không nhớ ra cô đã từng gặp người này ở đâu.
“Anh là Lạc Huy Hoàng đây, chúng ta học cùng lớp thời đại học, em không nhớ sao? Anh còn đã từng theo đuổi em, viết cho em một bức thư tình nữa”
“Xin lỗi, người viết thư tình cho tôi nhiều lắm, thật sự là tôi nhất thời chưa nhớ ra được.”
Lạc Huy Hoàng cười nói: “Lan Huyên, em vẫn hài hước như trước nhỉ, có điều so với trước kia, em đã xinh đẹp nữ tính hơn rồi”
Lan Huyên cười gượng một tiếng: “Anh cũng thay đổi khá nhiều đấy, trở nên mập mạp như thế này”
Lạc Huy Hoàng có hơi đỏ mặt tía tai, trước mặt nữ thần mà anh ta từng ngưỡng mộ trong lòng, anh ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà đã trở thành một ông chú béo phệ, đầu tóc cũng đã hói không ít.
“Mấy năm gần đây anh đã gặp phải không ít chuyện.
Đúng rồi, anh làm việc ở công ty khoa học kỹ thuật của nước ngoài, bây giờ đã được thăng chức lên chủ quản rồi.
Lương mỗi năm là ba tỷ, cuộc sống cũng xem như là khá ổn, còn em thì sao?”
Khi Lạc Huy Hoàng nhắc đến công việc của mình thăng quan tiến chức thuận lợi thì mang theo cả ý khoe khoang trong đó.
Hình tượng đã khiến người ta thất vọng, anh ta lại càng không thể để nữ thần thất vọng về công việc của mình.
“Tôi… tạm thời thất nghiệp”
Lời này của Lan Huyên nửa thật nửa giả, cô là bà chủ phía sau tập đoàn Tô Thị, cũng không cần phải trực tiếp đến giữ chức.
Cũng xem như là thất nghiệp nhỉ.
Về chuyện tiếp quản Thiên Dạ, đương nhiên Lan Huyên sẽ không nói ra, mà chưa chắc nói ra người khác sẽ tin.
Lạc Huy Hoàng ngồi xuống đối diện Lan Huyên, rất nhiệt tình: “Vậy em đến đây làm gì?”
“Du lịch.”
“Em đã kết hôn chưa?”
“Chưa”
Chỉ trong vài ba câu, Lạc Huy Hoàng đã sắp xếp được một số thông tin.
Không nghề ngl không có bạn trai, một mình đến thành phố này để du lịch, quần áo mặc trên người cũng không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, chắc là cũng học theo người ta đi du lịch không mang theo tiền.
Có vẻ như nữ thần của