Điếu xì gà trên miệng Tân Chấn Đông rơi xuống đất một cái bộp, ông ta đột nhiên đứng dậy.
Tân Chấn Đông nhìn Lệ Quốc Phong chằm chằm một lúc lâu rồi cười lớn lên và nói: “Lệ Quốc Phong, ông vẫn xảo quyệt như trước đây, sao Tô Lan Huyên có thể là con gái của tôi và Lệ Thu Uyển được chứ.
Tôi đã từng hỏi Tô Lan Huyên, năm nay cô ta hai mươi lăm tuổi, cô ta sinh vào tháng mười hai.”
“Tô Lan Huyên sinh tháng chín, là Thu Uyển đã cố ý sửa lại thành tháng mười hai, chính vì em ấy không muốn cho ông biết Tô Lan Huyên là con của hai người”
Lệ Quốc Phong kích động nói: “Năm đó Thu Uyển đến tìm ông, đừng nói với tôi là ông đã quên mình đã làm gì với em tôi nhé.”
“Tô Lan Huyên thật sự là con gái của tôi à?” Mặt Tân Chấn Đông tái nhợt, chẳng khác gì bị sét đánh trúng, ông ta lẩm bẩm một mình với vẻ không thể nào tin nỗi: “Tô Lan Huyên là con gái của mình sao? Sao Lệ Thu Uyển lại không nói cho mình biết chứ?”
“Lế nào ông không biết tính Thu Uyển thế nào sao? Dù cho em tôi có chết thì em ấy cũng sẽ không thể nào tha thứ cho những việc mà ông đã làm” Lệ Quốc Phong nói với vẻ vô cùng tức giận: “Năm đó, sau khi em tôi đến tìm ông, khi trở về thì đã bệnh một trận rất nặng, ông là người biết rõ nhất em ấy đã bị tiêm thứ gì vào người mà.
Vì loại thuốc đang có trong cơ thể đó mà các cơ quan của em ấy đã bị suy kiệt cho đến khi chết.
Là ông đã hại chết Thu Uyển”
“Thuốc? Thuốc gì cơ?” Tân Chấn Đông nghe mà không hiểu gì hết nhưng sau đó ông ta đã lập tức hiểu ra.
Chuyện cũ đã chôn vùi mấy chục năm như được thức tỉnh, là ông ta đã hại chết Lệ Thu Uyển.
Lệ Quốc Phong nhìn dáng vẻ đến chết cũng không chịu sửa đổi của Tân Chấn Đông thì càng tức giận hơn nữa.
Ông ta nắm lấy cổ áo của Tân Chấn Đông và nói: “Ông còn giả ngu với tôi nữa sao?”
“Thả Tân lão đại ra”
Các vệ sĩ ai nấy cũng đều rất hung dữ.
Tân Chấn Đông giơ tay lên, ngăn không cho các vệ sĩ tiến về trước rồi nói: “Các người đừng qua đây, lùi lại hết đi”
Lệ Quốc Phong tóm chặt lấy Tân Chấn Đông và nói: “Dẫn tôi đi gặp Tô Lan Huyên, nếu như con bé có chuyện bất trắc gì thì nhất định tôi sẽ tiễn ông đến gặp Thu Uyển để quỳ xuống xin lỗi em ấy đấy”
“Cơ quan trong mật thất cứ mười hai tiếng thì lại thay đổi một lần, chỉ dừng lại trong năm phút giao nhau giữa hai lần biến đổi thôi, ngoài ra thì sẽ không còn cách nào khác, dù cho vào được bên trong thì cũng chỉ là tự nộp mạng mà thôi”
“Tần Chấn Đông”
Lệ Quốc Phong tức quá đấm cho Tân Chấn Đông một đấm rồi nói: “Tôi đã muốn đấm nắm đấm này từ hai mươi năm về trước rồi”
Không ngờ Tân Chấn Đông không hề đánh trả mà đột nhiên lại như người mất hồn.
Tin tức mà Lệ Quốc Phong mang đến cho ông ta đã đánh đổ niềm tin trong lòng ông ta.
“Tôi đã chính tay hại chết… Con gái của tôi và Lệ Thu Uyển rồi”
Đôi mắt đục ngầu của Tân Chấn Đông ướt đẫm, ông ta nói hu Uyển, không ngờ bà ấy lại lừa tôi hơn hai mươi năm, khiến tôi hiểu lầm bà ấy hơn hai mươi năm”
Lúc này Tân Chấn Đông vừa yêu lại vừa hận Lệ Thu Uyển.
Hai người họ không ai chịu thua ai suốt hơn hai mươi năm, cuối cùng thì ông ta cũng đã thua.
“Mau đưa tôi đến mật thất”
Lệ Quốc Phong tóm lấy Tân Chấn Đông, bất luận bây giờ Tô Lan Huyên thế nào, bất luận có vào được mật thất hay không thì ông ta cũng nhất định phải tận mắt nhìn thấy, nếu không thì ông ta sẽ không tin lời của Tân Chấn Đông.
Lúc hai người họ đến căn phòng đó, Tân Kiều Lam nhìn thấy Tân Chấn Đông quay lại thì vội nói: “Cha, cha nghĩ cách mở mật thất thử đi”
Tân Chấn Đông liếc nhìn Lệ Quốc Phong, ông ta đẩy giá đồ cổ ra, bên trong còn có một cánh cửa dày cộm bằng vàng, trên cửa còn có khóa mật mã tân tiến nhất đang trong trạng thái khởi động.
Lệ Quốc Phong nói: “Mau mở ra”
“Không mở được” Tân Chấn Đông nói: “Cánh cửa này là do tôi mời một người bạn ở nước ngoài về thiết kế, một khi khởi động hệ thống bảo vệ thì chỉ có thể đợi sau hai mươi phút nữa”
“Ngắt điện thì sao? Vậy thì ngắt điện đi” Lệ Quốc Phong nóng lòng nói.
“Ngắt điện cũng không được, bên trong có một thiết bị phát điện dự bị, chỉ cần cúp điện thì nó sẽ khởi động ngay”
“Tân Chấn Đông, ông!” Lệ Quốc Phong chỉ muốn giết Tân Chấn Đông thôi, ông ta tức đến bật cười rồi nói: “Ông dùng hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất trên thế giới để nhốt con gái mình chết bên trong.
Tân Chấn Đông, ông thật là có bản lĩnh đấy”
“Con gái gì cơ? Cha, hai người đang nói gì vậy?” Tân Kiều Lam nghe mà không hiểu gì hết, cô ta nói: “Tô Lan Huyên là con gái của cha sao?
Đùa gì thế hả?”
Mặt Tân Chấn Đông tối sầm lại, ông ta ngồi bệch xuống trước cửa mật thất, nước mắt chảy dài.
Không ai có thể mở được cửa mật thất, ngoại trừ việc đợi thì không thể làm gì khác nữa.
Sau khi Tân Nhã Viên