Tô Lan Huyên lập tức cảm thấy căng thẳng, cô không dám quay đầu lại, cố lấy lại bình tĩnh, giả vờ lấy điện thoại ra, vừa gọi điện vừa đi về trước.
“Lục Đồng Quân, người anh cho đến đón em đâu rồi? Sắp đến rồi hả? Được, hình như em đã nhìn thấy rồi..” Tô Lan Huyên nói rất lớn.
Tô Lan Huyên bước thật nhanh, vừa hay phía trước có một chiếc xe chạy đến, hay ở chỗ là chiếc xe đó thật sự là xe do Hạ Đình lái đến.
Lúc nãy cô chỉ giả vờ gọi điện thoại thôi, cô nói lớn tiếng cũng chỉ vì muốn đánh lừa người đó nhưng không ngờ Lục Đồng Quân đã cho Hạ Đình đến đón cô thật.
“Cô Tô, mau lên xe đi ạ”
Hạ Đình mở khóa cửa xe.
Tô Lan Huyên lên xe và hỏi: “Là Lục Đồng Quân bảo anh đến sao?”
Hạ Đình nói: “Lão đại không yên tâm, lo cô Tô sẽ gặp nguy hiểm nên bảo tôi đến đón cô”
Tô Lan Huyên liếc nhìn bóng đèn đường bên cạnh qua cửa sổ xe nhưng không nhìn thấy gì, có điều cô biết chắc chắn nhất định lúc nãy có người ở đó.
Tô Lan Huyên thu tầm mắt về lại rồi nói: “Về thôi”
“Vâng” Hạ Đình khởi động xe và rời khỏi.
Sau khi xe được lái đi, Tân Nhã Viên đã bước ra từ phía sau khu vực phân loại rác công cộng dưới bóng đèn đường.
Tân Nhã Viên nhìn theo hướng Tô Lan Huyên đang rời khỏi, bực bội nghiến chặt răng.
Cô ta đã đánh mất Cô ta gọi điện thoại: hợp của ông vào lần sau.”
Tân Nhã Viên nói xong thì tắt máy và rời khỏi đó.
Bên trong phòng sách ở nhà Lệ Quốc Phong.
ột cơ hội để loại bỏ Tô Lan Huyên.
Không thành công, tôi vẫn cần đến sự phối Lệ Quốc Phong đặt điện thoại lên bàn lại, Tô Hạo Trần hỏi: “Cậu, có chuyện gì sao?”
“Không có, gọi nhầm số thôi” Lệ Quốc Phong đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Hạo Trần, vui vẻ vỗ nhẹ lên vai cậu và nói Trần à, cháu cũng đã huấn luyện lâu vậy rồi, cậu cho cháu nghỉ phép, lần này cháu có muốn cùng chị cháu về Thủ đô xem thử không?”
Tô Hạo Trần rất muốn quay về, nhưng…
“Cậu à, sức khỏe cậu không tốt, hai người Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn lại đầy dã tâm, cháu không yên tâm về cậu”
“Cậu có gì đâu mà phải lo, cháu tưởng mấy chục năm nay cậu đã uổng công làm lãnh đạo Thiên Dạ à? Đối với cậu mà nói thì những suy nghĩ đó của bọn họ chỉ đáng gãi ngứa mà thôi” Lệ Quốc Phong mỉm cười hiền từ và nói: “Đi đi, vừa hay cậu cũng có nhiệm vụ giao cho cháu đi Thủ đô”
“Nhiệm vụ gì ạ?” Bây giờ Tô Hạo Trần đang rất hào hứng muốn lập công để chứng minh bản thân.
“Sau khi cháu về Thủ đô thì sẽ biết thôi.”
Tô Lan Huyên về đến bệnh viện thì nói lại cho Lục Đồng Quân nghe chuyện xảy ra lúc nãy.
“Anh cảm thấy đó là ai?”
“Chỗ này từ đầu đến cuối đều không được bình yên, Lan Huyên, ngày mai chúng ta về Thủ đô…”
“Nhưng chẳng phải bác sĩ nói tạm thời không thể xuất viện sao?”
“Anh tự biết chừng mực”
Lục Đồng Quân vừa dứt lời thì Vạn Hoài Bắc đã gõ cửa, bước vào.
và nói: “Lão đại, mấy đường dây vận chuyển hàng của Tân Chấn Đông đã bị bọn em chặt đứt hết rồi.
Lần này không chỉ cho ông ta bị thiệt hại về kinh tế mà theo như anh nói, lần này, còn tặng ông ta một món quà lớn nữa.
Cách đây nửa tiếng, ông ta đã bị mời về đồn uống trà, bọn em cũng đã gọi cho bên cảnh sát, chắc là cũng đủ cho Tân Chấn Đông uống hết cả bình trà đấy”
Tân Chấn Đông cho người bắt Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân cũng vì chuyện này mà bị mù, đương nhiên là anh phải tìm Tân Chấn Đông để đòi lại món nợ này rồi.
“Tốt lắm” Lục Đồng Quân gật đầu và nói: “Cậu đi chuẩn bị đi, ngày mai về Thủ đô”
“Gấp vậy ạ? Lão đại, không ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?”
“Vê địa bàn của mình sẽ ổn hơn”
Dù sao thì chỗ này cũng là địa bàn của Địa Sát và Thiên Dạ, sau những miêu tả lúc nãy của Tô Lan Huyên thì Lục Đồng Quân có một dự cảm không lành, Thiên Dạ sắp xảy ra chuyện lớn, anh nhất định phải đưa Tô Lan Huyên trở về.
“Được, vậy em đi chuẩn bị ngay” Vạn Hoài Bắc lại nhìn sang Tô Lan Huyên và nói: “Cô Tô, giao lão đại lại cho cô đấy”
Tô Lan Huyên gật đầu, Vạn Hoài Bắc đi được hai bước thì lại dừng lại và hỏi: “Cô Tô, sao không thấy cô Lâu đâu vậy?”
“Cô ấy có chút Tô Lan Huyên nói với vẻ đây hàm ý: “Anh Vạn, lần đầu tiên tôi nghe anh hỏi thăm con gái đấy”
Vạn Hoài Bắc liền giải thích: “Cô Tô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn né thôi, tránh việc oan gia gặp nhau lại vô tình gây tổn thương cho nhau”
Tô Lan Huyên cười như không cười rồi nói: “Tôi có nói gì đâu”
Vạn Hoài Bắc: Thật là gian xảo.
Ngày hôm sau.
Lịch trình của Lục Đồng Quân được sắp xếp rất kín, Tô