Sau khi Tô Lan Huyên xem xong nội dung dung bức thư, Tô Lan Huyên cảm thấy hơi bất ngờ.
Lời nhắn này đúng là của mẹ cô gửi cho Tân Chấn Đông, từng câu từng chữ đều lộ ra tình yêu và nỗi nhớ mãnh liệt.
Trong lòng mẹ, Tân Chấn Đông là bí mật mẹ không thể nói ra, đó là tình yêu của bà ấy.
Ngay cả lúc trước khi mẹ qua đời, cũng là viết cho Tân Chấn Đông đầy tưởng nhớ.
.
Tiên Hiệp Hay
Vốn dĩ buổi tối trước khi mẹ qua đời, người bà ấy muốn gặp chính là Tân Chấn Đông.
Chỉ tiếc là bà ấy phải đem theo nuối tiếc mà đi, đến chết cũng không được gặp tần Chấn Đông.
Trước khi qua đời, bà ấy đã gọi điện thoại cho Tân Chấn Đông, nhưng người nghe cũng không phải bản thân Tân Chấn Đông, mà lại là mẹ của Tân Nhã Viên.
Trong bức thư không nói đến nội dung cuộc điện thoại ấy, nhưng Tô Lan Huyên có thể đọc ra được một loại bi thương sau những câu chữ đó.
Yêu mà không được.
Yêu mà không thể nói.
Yêu mà không thể gặp, không thể nghĩ, không thể nhớ.
Tình cảm sâu đến tận xương tận tủy, cho đến lúc chết.
Tô Lan Huyên cảm thấy cay cay sống mũi, sau đó xộc thẳng lên mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Là nước mắt.
“Mẹ, trên đó viết những gì vậy?”
Hạ Lăng thấy khóe mắt Tô Lan Huyên đã ươn ướt, bèn hơi lo lắng.
Lưu Lệ Phương cũng bị dọa một phen: “Lan Huyên, có chuyện gì thế?”
“Đây là di vật ngày đó của mẹ con, là bức thư chính tay bà ấy viết”
Tô Lan Huyên nhớ đến giây phút mẹ cô nhắm mắt, ánh mắt bà ấy nhìn cô hiền từ yêu thương, rồi lại như xuyên thấu qua cô nhìn đến một người khác.
“Lan Huyên, cha con đi chợ cố ý mua bào ngư, còn rất nhiều hoa quả nữa, nghe nói rất tốt cho phụ nữ có thai đó”
Tô Khánh Thành xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, hoa quả đều được chia riêng từng hộp một.
Mỗi hộp hoa quả đều là hơn mấy nghìn tệ.
Vẫn là lần đầu tiên Tô Lan Huyên được Tô Khánh Thành quan tâm.
“Lan Huyên, đây không phải chiếc hòm gõ lim mà mẹ con để lại sao?” Tô Khánh Thành chú ý đến chiếc hòm gỗ lim để trên bàn kia, còn có cả bức thư nữa, sau đó nói tiếp: “Cái này là do mẹ con viết cả sao?
Để cha xem xem, có viết cho cha không”
“Cha, vẫn là đừng…”
Tô Lan Huyên muốn định ngăn cản, dù sao mỗi bức thư đều vô cùng sát muối vào trái tim Tô Khánh Thành.
Tô Khánh Thành nhanh tay lấy trong hòm ra một bức thư, Tô Lan Huyên không cản kịp, Tô Khánh Thành đã mở bức thư ra đọc rồi.
Đọc nhanh như gió, sau khi xem xong, nụ cười trên môi Tô Khánh Thành cứng ngắc lại, rồi cố gượng cười nói: “Mẹ con vẫn là thủy chung không quên được cái người kia”
Nụ cười của Tô Khánh Thành mang theo vài phần chua xót.
Vốn dĩ ông ta đã sớm biết người trong lòng của mẹ chính là người khác rồi.
Đột nhiên Tô Lan Huyên nhớ tới một chuyện, cô lục tìm lại trong chiếc hòm gỗ lấy ra bức thư đầu tiên.
Cô vội vàng mở ra xem.
“Chấn Đông, con của chúng ta đã sinh ra rồi, là một cô gái xinh đẹp, chiếc mũi và đôi hàng mi rất giống anh, lúc con bé cười lên rất giống em.
Đúng rồi, em gọi con bé là Huyên…”
Tình yêu của mẹ đối với Tân Chấn Đông tất cả đều gói gọn trong cái tên này.
Trong lòng Tô Lan Huyên càng lúc càng cảm thấy chấn động, cô là con gái của Tân Chấn Đông, cô thật sự là con gái của Tân Chấn Đông, Lệ Quốc Phong nói dối.
Tại sao Lệ Quốc Phong phải nói dối?
Tại sao thừa nhận rồi lại phủ nhận?
Trong lòng vẫn yên ổn sao?
Ông ta khiến cho cô đi báo thù Tân Chấn Đông, yên lòng cái gì?
Tô Lan Huyên vội hỏi lạ Lăng, lúc cậu con đi có nói là làm gì không?”
“Không có” Hạ Lăng nghĩ nghĩ: “Mẹ, con nghe thấy cậu nghe điện thoại xong giống như là muốn đến kho hàng nhìn xem cái gì đó”
“Kho hàng?”
Tô Lan Huyên nhìn về phía Tô Khánh Thành.
Tô Khánh Thành vội nói: “Cha không bảo nó đi kho hàng cái gì cả, Hạo Trần cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện làm ăn của nhà họ.
Tô, bây giờ cha cũng không có can thiệp nữa, mỗi tháng đều nhận một khoản tiền hoa hồng, vừa nhàn nhã tự do lại vui vẻ.”
Tô Lan Huyên vội vàng gọi điện thoại cho Tô Hạo Trần, nhưng điện thoại không có tín hiệu không gọi được.
“Hạ Lăng, con có thể truy vết dãy số này để xác định vị trí không?”
Hạ Lăng nhíu mày: “Mẹ, có chút khó khăn, nếu là khu vực không