Trong lòng ai cũng có một ác ma.
Lệ Thu Uyển chính là tâm ma mà Lệ Quốc Phong kiêng kỵ nhất.
Tô Lan Huyền từ từ giơ tay lên, con ngươi không chuyển động, chỉ về phía Lệ Quốc Phong: “Anh cả, anh chia rẽ em và Chấn Đông, khiến anh ấy liên tục hiểu lầm em, để em phải tiếc nuối cả đời, ôm hận mà chết, em ở dưới này rất cô đơn, anh đến với em đi.”
“Thu Uyển, anh sai rồi, anh cả sai rồi, anh cả thực sự xin lỗi em.” Lệ Quốc Phong sợ đến mức sắc mặt tái nhợt: “Không phải anh cả cố ý đâu, anh vì muốn tốt cho em, em không thể ở cùng Tần Chấn Đông, mọi mặt anh đều mạnh hơn anh ta, em phải ở cùng anh”
Tô Lan Huyền lại run một cái, sau đó ngã xuống giường.
“Thu Uyển!” Lệ Quốc Phong vô cùng căng thẳng.
Tô Lan Huyền ung dung mở mắt ra, giả vờ mờ mịt: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, tôi rất đau đầu, sao ông lại gọi tôi là Thu Uyển, tôi là Tô Lan Huyền.
Tôi không phải là mẹ tôi, ông có bị biến thái không vậy.”
Tô Lan Huyên phản ứng rất mạnh, dùng sức lui về phía sau.
Lệ Quốc Phong lập tức trợn tròn mắt, không phân biệt được người trước mắt là Lệ Thu Uyển hay là Tô Lan Huyền.
Hai mẹ con quá giống, vừa rồi Tô Lan Huyền lại lấy giọng của Lệ Thu Uyển để nói chuyện khiến ông ta nửa tin nửa ngờ.
Có lẽ trên đời này thật sự có ma, có thần.
Phần cuối của khoa học chính là thần học.
“Cháu tự mình nghỉ ngơi thật tốt, cậu ở ngay bên cạnh, cháu có việc gì thì gọi cậu.” Lệ Quốc Phong khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.
“Ông không sợ tôi sẽ chạy sao?”
Lệ Quốc Phong hừ lạnh một tiếng: “Đây là tầng ba, không sợ chết thì cứ chạy đi.”
Sau khi Lệ Quốc Phong ra ngoài, Tô Lan Huyền đạt được như ý nở nụ cười mỉm, hóa ra mẹ chính là nhược điểm của Lệ Quốc Phong.
Mọi thứ vừa rồi đều là do cô cố làm ra vẻ huyền bí, hù dọa Lệ Quốc Phong.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ không tin, nhưng trong lòng Lệ Quốc Phong có quỷ, ông ta nhất định sẽ kiêng kỵ.
Tô Lan Huyên liếc nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, cũng không biết Lục Đồng Quân có thể tìm được cô hay không.
Đêm nay, Tô Lan Huyền không dám ngủ, di chuyển người ngồi dựa ở đầu giường.
Cô luôn phải đề phòng Lệ Quốc Phong.
Hôm sau.
Trời mới vừa sáng, Lệ Quốc Phong đã bề một bát canh hoành thánh tới.
Sau lưng còn có một người đi cùng, là Ngô Anh Phàm.
Tô Lan Huyền cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc Lệ Quốc Phong và Ngô Anh Phàm có quan hệ thế nào, thật sự chỉ là quan hệ con nuôi và cha nuôi thôi sao? “Ăn đi.” Lệ Quốc Phong đặt bát canh hoành thánh xuống.
“Tôi không đói.”
Tô Lan Huyện rất đói nhưng cô nào dám ăn đồ Lệ
Quốc Phong đưa tới, năm đó chính mẹ cũng bị lừa uống thuốc phá thai, khó đảm bảo lịch sử sẽ không tái diễn.
Lệ Quốc Phong cười nhạo một tiếng: “Sợ cậu bỏ thuốc sao?”
Ngô Anh Phàm nói: “Tô Lan Huyên, cô đừng không biết phải trái, cha nuôi đã đích thân đi mua, cô mau ăn cho tôi.”
Tô Lan Huyền nhếch mép một cái, nói châm chọc: “Một con chó cũng vui vẻ khi làm như vậy.”
“Cô nói thử một câu nữa cho tôi xem, cô thực sự cho rằng mình là Tô Lan Huyền thống lĩnh Thiên Dạ gì đó sao, bây giờ cô chẳng qua chỉ là…”
Ngô Anh Phàm còn chưa nói xong, trong phòng chợt vang lên một tiếng tát vang dội.
Lệ Quốc Phong tát một cái, Ngô Anh Phàm tiếp xoay một vòng, cảm thấy bối rối
Ngô Anh Phàm lờ mờ ôm mặt: “Cha nuôi, cha đánh con làm gì, con đang thay cha dạy dỗ Tô Lan Huyên mà “Con bé chưa đến lượt con dạy dỗ, cút ra ngoài cho cha, dẫn người của Lục Đồng Quân đến nước G đi.”
“… Vâng.” Ngô Anh Phàm không cam lòng đi ra ngoài.
Trong lòng Tô Lan Huyên khẽ lộp bộp một tiếng, chợt cảm thấy xong đời rồi, bây giờ cô chỉ hy vọng Lục Đồng Quân không mắc lừa.
Lệ Quốc Phong hung dữ đầy sát khí nói: “Ăn bát canh hoành thánh này đi, cậu sẽ dẫn cháu đến công viên tưởng niệm bái lạy mẹ cháu.”
“Tôi không đói.”
“Vậy được, vậy bây giờ chúng ta đi công viên tưởng niệm.”
“Lệ lão đại, ông có mặt mũi đến trước bia mộ của mẹ tôi sao?”
Lời của Tô Lan Huyên khiến Lệ Quốc Phong nhớ đến cái chết của Lệ Thu Uyển, tâm trạng chợt kích động: “Không phải cậu hại chết mẹ cháu, đây là do cô ấy lựa chọn, ai bảo cô ấy chọn Tần Chấn Đông, ai bảo cô ấy chạy trốn, gả cho tên vô dụng Tô Khánh Thành ấy!”
“Bị kịch của mẹ tôi do một tay ông gây nên, ông chính là đầu sỏ.
Tô Lan Huyên nhớ đến bức thư mà mẹ cô để lại, trong lòng vô cùng căm hận Lệ Quốc Phong, cô chưa từng hận một người như vậy.
“Tôi đã cho cô ấy lựa chọn.” Lệ Quốc Phong nói với Tô Lan Huyên: “Lan Huyền, cậu thực sự rất thương cháu, chúng ta đến bia mộ mẹ cháu bái lạy, sau đó cậu sẽ đưa cháu đến một chỗ, một thế giới thần tiên, nơi chỉ có hai chúng ta.
Tô Lan Huyện ghét bỏ nghiêng đầu qua: “Đúng là một tên biến thái.”
Lần này cho dù Tô Lan Huyện kích động Lệ Quốc