Những lời của Vạn Hoài Bắc đã ảnh hưởng sâu sắc đối với Hạ Lăng, thậm chí còn tác động rất lớn đến toàn bộ cuộc đời của cậu bé.
Hạ Lăng vẫn luôn cho rằng Vạn Hoài Bắc không hề có ưu điểm gì, cống hiến cho Bóng Đêm….
cũng không nhiều, chuyện này nên đặt vào thời cổ đại thì anh ta chỉ có thể trở thành quân sự chứ tuyệt đối không thể trở thành tướng quân được.
Chỉ biết văn không biết võ thì đừng nói đánh không lại Lâu Yến Vy, cho dù tìm đại một người trong đám đông thì Vạn Hoài Bắc cũng đánh không lại, nhưng nếu muốn bắt được anh ta cũng không phải dễ.
Không chỉ vì khả năng phòng thủ của Vạn Hoài Bắc rất tốt mà còn vì Lục Đồng Quân đã phải hai vệ sĩ chuyên âm thầm bảo vệ anh ta nữa, chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng thì người bảo vệ trong bóng tối kia sẽ không xuất hiện.
Vạn Hoài Bắc tự biết lần này mình đã hoàn toàn đắc tội với Lâu Yến Vy, để tránh bị gây phiền phức nên Vạn Hoài Bắc mới có giò chạy trước, cũng không ai biết anh ta đã đi đâu.
Ở bệnh viện bên này.
Sau khi phẫu thuật xong Tô Khánh Thành được chuyển đến phòng bệnh, trong lúc nhất thời thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên Tô Lan Huyên ở lại bệnh viện để chăm sóc.
Còn phía Lệ Quốc Phong thì cô cũng không thèm đi qua hỏi han, Lục Đồng Quân sẽ tự biết xử lý.
Lệ Quốc Phong đã sa lưới nên Tô Hạo Trần đã có thể đi ra, Tô Lan Huyên.
cũng có thể yên tâm rồi.
Mấy ngày tiếp theo Tô Lan Huyên đều chạy qua chạy lại giữa biệt thự Nam Sơn và bệnh viện, Tô Khánh Thành cũng đã tỉnh lại, bởi vì mất quá nhiều máu nên cơ thể vẫn còn rất yếu phải chờ thêm một thời gian mới có thể hồi phục được.
Cũng may là Lệ Quốc Phong đâm lệch, nếu không ngay cả Xa Thành Luân cũng không cứu được.
Mỗi lần Tô Khánh Thành nhớ lại cảnh tượng mình bị đâm thì trong lòng vẫn cảm thấy rất sợ hãi, giống như đã đặt một chân vào Quỷ Môn Quan vậy.
Tô Lan Huyên hỏi ông ta: “Rõ ràng cha có thể chạy trước sao lại không chạy? Từ nhỏ đến lớn cha cũng không thích con cho lắm mà thích Tô Lan.
Ninh nhiều hơn, dù sao con cũng không phải con gái ruột của cha nên cũng không đáng để cha phải chết vì con.”
Tô Khánh Thành gãi gãi đầu cười cười: “Lúc đó cha cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, ai mà ngờ được người đó lại mang dao đâu chứ, tốt nhất thì con đừng quá cảm động làm gì, nếu biết có dao thì không cần con nói, chắc chắn cha chạy còn nhanh hơn con.”
Vốn dĩ Tô Lan Huyên có chút cảm động đang định nói vài câu cảm ơn với Tô Khánh Thành, nhưng bị ông ta tạt cho gáo nước lạnh thì bao nhiêu cảm động cũng trôi sạch hết, cũng cảm thấy không cần thiết phải cảm ơn nữa.
“Thế này mới giống cha.”
Tô Lan Huyên gọt vỏ một quả táo rồi đặt vào tay của Tô Khánh Thành: “Cha ăn từ từ thôi, con ra ngoài một chút”.
“Tốt xấu gì con cũng phải cắt nhỏ ra, để nguyên quá lớn như vậy thì ăn thể nào được”
“Cha bị thương ở bụng chứ không phải răng, gặm từ từ là được.” Tô Lan Huyên vẫy vẫy tay, tiện tay cầm theo quần áo bẩn của Tô Khánh Thành lúc rồi rời đi.
Giọng Tô Khánh Thành vọng theo sau: “Nếu con không rảnh thì cứ để chị Lý đến bệnh viện chăm sóc cho cha cũng được.”
Tô Lan Huyên không trả lời, sau khi vứt bộ quần áo dính máu mới gọi điện bảo chị Lý đem đến một ít đồ dùng và quần áo để thay.
Mặc dù ngoài miệng Tô Khánh Thành luôn nói sẽ chạy trước cô nhưng trong lòng Tô Lan Huyên biết rõ, Tô Khánh Thành nói vậy để cho cô không phải áy náy mà thôi.
Lúc Tô Lan Huyên đi ra từ toilet đúng lúc nhìn thấy Lục Đồng Quân đang đi đến, cô bước tới hỏi: “Cảnh sát có nói khi nào Hạo Trần được thả không?”
“Cha vợ thế nào rồi?” Lục Đồng Quân chuyển đề tài.
“Vẫn khỏe, vẫn còn sức để tranh luận với em” Tô Lan Huyên lại quay lại chủ đề cũ: “Hỏi anh đó, chừng nào Hạo Trần mới được thả ra?”
Biểu cảm của Lục Đồng Quân hơi cứng lại, im lặng hồi lâu cũng không thấy lên tiếng khiến Tô Lan Huyên có dự cảm chẳng lành.
“Sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?”
“Lệ Quốc Phong vẫn một mực vu khống Tô Hạo Trần là đồng phạm.” Mày kiếm của Lục Đồng Quân nhíu chặt lại: “Có lẽ ông ta muốn tìm người chịu tội thay, bây giờ Tô Hạo Trần chính là tấm đệm lưng duy nhất cũng là con bài mặc cả cuối cùng của ông ta.”
Tô Lan Huyên hết sức tức giận: “Lệ Quốc Phong muốn làm gì, tại sao lại lôi