Lúc Tô Lan Huyền vội vàng đến đồn cảnh sát đã là sáng sớm.
Cô vẫn đến chậm một bước, Tần Kiều Lam đã đến trước cô nhận thi thể của Tân Chấn Đông.
Phía cảnh sát chỉ giao lại cho cô một bức di thư của
Tân Chấn Đông.
Trong đó chỉ viết ngắn gọn một câu: Con gái, cha đến với mẹ con đây, cha đã nhìn đủ nhân gian này rồi.
Tô Lan Huyện đọc đi đọc lại câu này, sống mũi cô liền thấy chua xót, một giọt nước mắt lăn xuống thấm ướt bức di thư.
“Lão Tần, ông là kẻ lừa đảo.
Cô vừa tức giận vừa không thể tin được, rõ ràng người vẫn còn nói chuyện với cô lúc ban ngày, vài tiếng sau đã rời khỏi thế gian này rồi.
Tội còn chưa định, sao ông ta đã sợ tội mà tự sát rồi.
Đọc xong bức di thư, Tô Lan Huyện lạnh lùng nhìn Lục Đồng Quân, hỏi: “Anh đã nói gì với ông ấy? Có phải anh đã nói gì với ông ấy không?”
Lan Huyền, em bình tĩnh lại đi” Lục Đồng Quân đưa tay ra muốn chạm vào Tô Lan Huyên, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng anh vẫn không dám đưa tay ra.
“Lục Đồng Quân, suy cho cùng ông ấy cũng là cha em!” Lòng Tô Lan Huyền rất loạn, rất phức tạp: “Anh đừng đi theo em, em muốn ở một mình để bình tĩnh lại một lúc.
Tô Lan Huyền quay người lảo đảo đi ra ngoài, khoảnh khắc đó cô bỗng nhiên hiểu được tâm trạng của Lục Đồng Quân.
Lúc đầu anh biết giữa hai người có một khoảng cách lớn như vậy, có phải anh cũng thấy bất lực, buồn bã, mẫu thuẫn giống cô không?
Cho dù không muốn truy cứu, nhưng dù sao đó cũng là cha anh.
Giống như bây giờ, cô cũng nói ra những lời như vậy.
Tô Lan Huyền đột nhiên không biết đi đâu về đâu, Lục Đồng Quân sợ kích động cô nên cũng không dám đi theo, chỉ âm thầm phải Vệ Tây và Vệ Đông đi bảo vệ.
Thấy Tô Lan Huyên biến mất trong màn đêm, Lục Đồng Quân gọi một cuộc điện thoại, nói: “Tìm một nơi trốn đi đầu, cá sắp cắn câu rồi.”
Tin tức Tần Chấn Đông sợ tội tự sát trong tù đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, cũng không biết là ai đã nhắc lại chuyện Lục Quang Tông gặp tai nạn xe qua đời.
Đợi sau khi người trong giới dần dần nhận ra, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà hầu như mọi người đều cho rằng Tân Chấn Đông đã hại chết Lục Quang Tông nên bị Bóng Đêm báo thù.
Lục Đồng Quân người đứng sau bức màn đã bước ra ngoài ánh sáng, tiết lộ thân phận của mình.
Người trong giới xôn xao bàn tán một hồi, đồng thời cũng thấy vô cùng kinh hãi
Đúng là hậu sinh khả ủy.
Bây giờ ngay cả Địa Sát mà Bóng Đêm cũng diệt trừ được, Thiên Dạ lại đang thoi thóp ngắc ngoải, vậy chẳng phải Bóng Đêm đang thống trị sao?
Đúng là không thể tin được!
Trong một quán ăn lớn ở một khu chợ đêm nào đó.
Một đám lưu manh tụ tập uống rượu, cất cao giọng nói chuyện, bàn tán.
“Trong đám các cậu, ai theo tôi cùng gia nhập Bóng Đêm?”
“Bây giờ Bóng Đêm là tổ chức có triển vọng nhất.
“Bóng Đêm người ta cũng sẽ không cần chúng ta đâu, ngoài thu phí bảo kê ra chúng ta chẳng biết làm gì cả.
“Dù sao Lục lão đại của Bóng Đêm cũng là thần tượng của tôi, mục tiêu cả đời của tôi chính là gia nhập Bóng
Đêm, cùng làm chuyện lớn với Lục lão đại “Đến Tần lão đại mà Lục lão đại cũng xử đẹp như vậy, chúng ta đều biết sự lợi hại của anh ta.
“Thù giết cha không đội trời chung, Lục lão đại cũng không sao, thắng làm vua thua làm giặc.
“A phải rồi, các cậu có nghe tin tức trong giới không, thực ra năm đó người xúi giục Tần lão đại đối phó với Lục Quang Tông còn có người khác, Tần lão đại cũng bị gài bẫy thôi.”
“Còn có chuyện này cơ à? Tin tức từ bao giờ đấy, sao bọn tôi chưa nghe bao giờ?”
“Tôi còn tưởng là trong giới đầu truyền tai nhau hết rồi.”
Cuộc nói chuyện của đám lưu manh xã hội đen kia đã lọt vào tai ông chủ đang đứng trước quầy tính tiền, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng kỳ quái.
Ông chủ quán ăn là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, họ Ngô, tên Ngô Hiệu.
Ngô Hiệu cầm một chai rượu bước qua chỗ đám lưu mạnh kia, cười nói: “Mọi người thấy rượu ở quán tôi thế nào?”
“Không tồi, chỉ là tôm này không được tươi lắm.
Ngô Hiệu rất biết cách làm người, ông ta nói: “Vậy để tôi bảo nhà bếp đổi cho các cậu một phần khác.
À phải rồi, chai rượu này là tôi mời các cậu uống.
Loại mới đó, các cậu giúp tôi nếm thử một chút.
“Ông chủ biết làm ăn kinh doanh đấy.” Gã lưu manh trẻ tuổi cầm đầu không khách khí mở chai rượu ra, rót cho mọi người nếm thử: “Mùi vị khá được “Vậy tôi sẽ tặng thêm cho các cậu hai chai nữa.” Ngô Hiệu cười, hỏi: “À đúng rồi, vừa nãy tôi nghe các cậu nói chuyện, đã xảy ra chuyện gì lớn vậy?”
“Tần lão đại