Tô Lan Huyên chần chờ vài giây sau đó mới nhận máy.
Cô cố ý không nói gì, chờ bên Lục Đồng Quân mở miệng trước.
“Lan Huyên, anh đợi em ở cửa khách sạn, anh đưa em đi một nơi”
Giọng nói êm dịu phát ra từ điện thoại, trong lòng Tô Lan Huyên dâng lên cảm giác khó tả.
Thật ra hai người bọn họ không thể nói ra chiến tranh lạnh, cô cũng không còn ý giận dỗi Lục Đồng Quân, cũng không đáng để giận.
Chỉ là dù sao thì trong lúc đó giữa hai người cũng tồn tại hai mạng người, nếu nói không có cảm nhận gì thì chắc chắn đó là nói dối.
Trước đó hai người cũng quá suôn sẻ, gặp phải ngăn trở chẳng qua cũng chỉ là một chút Hoa Đào vụn mà thôi, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, mấy sự việc vụn vặt đó cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng ân oán của thế hệ trước thì không xem nhẹ được.
Lục Quang Tông là người cho Lục Đồng Quân sinh mệnh.
Tân Chấn Đông lại là người cho cô sinh mệnh, Tân Chấn Đông hại chết Lục Quang Tông, kết quả này không dễ phân giải.
Cho nên tách nhau ra một khoảng thời gian để hai người có thể bình tĩnh, như vậy cũng tốt cho cả hai.
Tô Lan Huyên cúp điện thoại rối nói: “Mẹ, hay là con đưa mẹ về bệnh viện trước.”
“Không cần đâu mẹ tự về được.
Con mau xuống lầu đi, con trai mẹ đang chờ, chỉ cần các con hạnh phúc thì lòng mẹ mới được thoải mái”
“Vâng” Tô Lan Huyên cười cưò ấn là mẹ mang bánh bao hấp đến, con cũng nên nể mặt mẹ chứ”
“Nếu con thích sau khi trở về mẹ sẽ tự tay làm cho con ăn.
Bánh bao mẹ làm mới thực sự là phải trầm trồ khen ngợi đó nha.
Trước đây Đồng Quân rất thích bánh bao mẹ làm”
“Thật sao? Vậy hôm nào mẹ dạy con nha”
“Được, nhất định sẽ dạy”
Tô Lan Huyên mè nheo một lát rồi mới đi xuống gặp Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân đang ngồi chờ trong xe, thấy Tô Lan Huyên đi xuống bèn vội vàng xuống xe mở cửa giúp cô: “Lan Huyên”
Chỉ là không gặp nhau vài ngày, khi gặp lại quả thật giống như đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, rõ ràng là vô cùng rung động và vui mừng.
“Anh đưa em đi đâu?” Tô Lan Huyên ngồi xuống và hỏi.
Lục Đồng Quân tỏ vẻ thần bí: “Trước tiên cài dây an toàn vào đã, đến nơi rồi biết”
“Anh với mẹ anh thật là giống nhau, đều thích làm cho người ta ngạc nhiên.”
“Mẹ anh á?”
“Mẹ em” Tô Lan Huyên chỉ ngón tay lên lầu: “Mẹ vừa mang bánh bao đến cho em, còn khoe với em là bà trốn đi bí mật không ai phát hiện, bảo em đừng tố cáo với anh”
Người lớn mà tính trẻ con, càng già càng giống trẻ con.
Lục Đồng Quân nói: “Để anh kêu Hạ Đình đưa mẹ về bệnh viện.
Xem ra phải cử thêm vài người trông mẹ mới được.”
Vài ngày không gặp, hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện Tân Chấn Đông và Lục Quang Tông.
Nhưng trong lòng hai người vẫn nghĩ về chuyện này.
Sau khi khởi động xe, Lục Đồng Quân đi về phía khu mộ.
Vốn dĩ Tô Lan Huyên cũng không biết là đi đâu, nhưng nhìn thấy xe đang đi tuyến đường đến khu mộ, cô cảm thấy nghỉ hoặc liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân một cái nhưng cũng không có hỏi gì.
Xe vẫn đang đi về phía trước, đột nhiên Lục Đồng Quân mở miệng: “Anh đã tìm được người cố vấn quản lý tài vụ cho cha em năm đó, ông ta đã nhận tội, chính ông ta là người đã động tay động chân trên xe khiến tai nạn xảy ra”
Nghe vậy, lòng bàn tay Tô Lan Huyên lập tức lạnh đi.
“Nói vậy có nghĩa là cha anh không phải do Tân Chấn Đông hại chết sao?”
“Không phải”
Tô Lan Huyên yên lặng, không phải Tân Chấn Đông hại chết, nhưng Tân Chấn Đông vì sợ tội mà đã tự sát.
Nếu không có chuyện này thì Tân Chấn Đông cũng sẽ không chết.
Trong đầu Tô Lan Huyên đang hỗn loạn, tạm thời không suy nghĩ được gì.
Lúc này, bỗng nhiên lòng bàn tay cô ấm lên, là Lục Đồng Quân nắm lấy tay cô: “Lan Huyên, anh biết bây giờ trong lòng em đang rất khó chịu, không có cách nào chấp nhận, anh đưa em đến gặp một người, sau khi em gặp xong tâm trạng sẽ tốt lên thôi”
Sự thật đã chứng minh, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt Lục Đồng Quân che giấu thân phận với cô thì chưa bao giờ anh lừa cô cả.
Khi tới khu mộ, Lục Đồng Quân năm tay Tô Lan Huyên đi thẳng tới mộ của Lệ Thu Uyển.
Tô Lan Huyên nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang quét dọn trước mộ của mẹ cô ở phía xa xa.
Có vẻ người đó thấy mệt mệt cho nên ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, còn hái một cành hoa dại đặt trước mộ của mẹ cô.
Người này không phải ai khác chính là Tần Chấn Đông, người đã sợ tội tự sát!
“Đây…” Tô Lan Huyên khiếp sợ không thôi, không phải Tân Chấn Đông đã chết rồi sao?
“..
Sao lại thế này?”
“Lục Đồng Quân, anh mau nhìn xem, kia có phải là đồng chí Tân hay không? Có phải em hoa mắt rồi không?”
“Em không có hoa mắt, kia đúng là cha của em” Lục Đồng Quân nói: “Thật ra cha em là giả vờ