Chuyện vừa rồi quả là khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Sở Lâm Minh hận không thể tìm được một cái lổ đễ chui xuống, đây quả thực vô cùng nhục nhã.
Đũng quần bị rách ngay trong đám cưới của mình.
Đây chắc chắn sẽ lên trang tìm kiếm hot, hơn nữa còn là vết nhơ cả đời anh ta.
Sở Lâm Minh vội vàng đứng lên, kẹp chặt hai chân lại, lấy hai tay che chỗ quần bị rách.
Người điều khiển chương trình đã chủ trì nhiều đám cưới như vậy nhưng chưa từng gặp loại chuyện này, nhất thời đứng hình, không biết nên nói cái gì.
Khách khứa dưới sân khấu đều cười ầm lên, Vạn Linh Lan cũng cảm thấy mất thể diện, gương mặt đỏ bừng như gan heo.
Tô Lan Huyên dưới sân khấu cũng không nhịn được ôm bụng cười, nhìn người yêu cũ gặp họa, trong lòng cô chắc chắn rất vui vẻ.
Hạ Bảo hỏi: “Mẹ, mẹ vui lắm sao?”
“Ừ vui lắm.” Tô Lan Huyên cười đến mức sắp chảy nước mắt.
Trong đôi mắt nhỏ của Hạ Bảo chợt hiện lên tia xấu xa: “Mẹ, con còn có thể làm cho mẹ vui hơn nữa đấy”
“Ý con là sao?” Tô Lan Huyên tạm thời không kịp phản ứng.
Trên sân khấu lại xảy ra sự cố.
Vạn Linh Lan vừa đi về phía Sở Lâm Minh, váy cưới đột nhiên bị tuột khóa, trước sự ngạc nhiên của mọi người chiếc váy cưới rơi xuống, trên người Vạn Linh Lan chỉ còn lại một bộ đồ lót.
“A!”
Vạn Linh Lan hét lên một tiếng, hoảng hốt lo sợ nhặt váy cưới lên.
Sở Lâm Minh cũng đi giúp nhặt váy cưới, chân vừa bước một bước, một tiếng rách lại vang lên, đũng quần lại rách lớn hơn, anh ta không để ý giẫm phải váy cô dâu.
Vạn Linh Lan vừa kéo váy cưới lên, hoảng hốt định xuống sân khấu, nhưng vừa bước được một bước liền bị trật chân ngã xuống, cú ngã này vừa vặn đè lên người Sở Lâm Minh.
Hội trường đám cưới vô cùng thất bại.
Đám cưới được nhiều người quan tâm này lại mời không ít truyền thông đến chụp ảnh, tiếng máy ảnh tách tách tách, tốc độ chụp rất nhanh.
Vẻ mặt kinh hoàng hốt hoảng của Sở Lâm Minh và Vạn Linh Lan đều được chụp cận cảnh.
Vợ chồng Vạn Quân che mặt lại, đều hận không không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Phía nhà họ Sở cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt ai cũng đều không tốt, đám cưới tốt đẹp lại trở thành một câu chuyện hài.
Cuối cùng vẫn là phù dâu phù rể vội vàng đưa Sở Lâm Minh và Vạn Linh Lan đến phòng thay quần áo trước.
Tô Lan Huyên kịp phản ứng, cô nhìn Hạ Lăng và Hạ Bảo thấp giọng hỏi: “Có phải hai anh em con giở trò quỷ đúng không?”
Nếu không tại sao lễ phục hai người đều bị rách trùng hợp như vậy.
Hạ Bảo hừ hừ nói: “Mẹ vừa rơi vào nguy hiểm đều do chú xấu xa đó gây ra, lần trước dì xấu xa đó cũng nói năng lỗ mãng với mẹ nên con thay mẹ dạy dỗ một chút thôi.”
Hạ Lăng nói: “Con chỉ hóng gió thôi, là em trai ra tay”
Hai anh em thật đúng là phối hợp ăn ý.
Tô Lan Huyên: “…”
Lục Đồng Quân: “…”
Hạ Bảo đột nhiên giống như một em bé ngoan, ngượng ngùng nói: “Mẹ, mẹ đừng giận bé Bảo nhé”
Lục Đồng Quân bể Hạ Bảo ngồi lên chân mình: “Con trai, con làm tốt lắm”.
Nếu không phải tuổi tác không cho phép anh thù dai giống con nít thì anh cũng sẽ làm như vậy.
Lục Đồng Quân nhất thời cảm khái, thế giới người trưởng thành thật không dễ dàng, phải học cách kìm chế cảm xúc, cân nhắc hơn thiệt được mất.
Tô Lan Huyên liếc Lục Đồng Quân một cái: “Đâu có ai dạy con trai như anh.”
Tô Lan Huyên kéo Hạ Lăng đến bên cạnh mình: “Bảo bối, sau này loại chuyện như này, cứ giao cho cha con con làm, còn con là hy vọng của mẹ, mẹ hy vọng con có thể trở thành một nam tử hán phong độ lịch sự, đừng học thói lưu manh đùa giỡn của cha con và em trai con”
Hạ Bảo nghịch ngợm tinh quái, Tô Lan Huyên đã được thỉnh giáo sâu sắc, nhưng Hạ Lăng lại rất dễ phát triển theo hướng phong độ lịch sự, nên không thể bị làm lệch hướng được.
Hạ Lăng gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”
Hạ Bảo chu miệng, đó là sự bướng bỉnh cuối cùng của cậu bé.
Tô Lan Huyên liếc sang một cái, Hạ Bảo vùi vào lòng Lục Đồng Quân: “Cha, sau này con sẽ bám lấy cha”
Lục Đồng Quân ho nhẹ một tiếng: “Bé Bảo, con phải hiểu rõ cha con, địa vị của cha trong nhà chúng ta.”
Bám lấy cũng không hiệu nghiệm.
Địa vị của anh phải đếm ngược lại.
Tô Lan Huyên “giáo huấn” con trai lớn xong bắt đầu “giáo huấn” con trai nhỏ: “Con có để lại dấu vết nào không?”
Tô Lan Huyên cảm thấy thói quen trêu người của Hạ Bảo vẫn nên hạn chế lại một chút.
“Chắc chắn không có.” Hạ Bảo dương dương đắc ý nói: “Con bảo anh dụ mọi người đi nên không có ai nhìn thấy đâu, mẹ yên tâm đi.”
“Cái này cũng chưa chắc lắm.” Tô Lan Huyên nói: “Lần sau còn tiếp tục làm loại chuyện này thì đưa mẹ đi, chuyện vui như vậy sao không dẫn mẹ đi cùng.”
Lục Đồng Quân và Hạ Bảo suýt chút nữa đều ngã xuống.
An Nhã Hân ngồi phía sau cũng không nghe nổi nữa, nếu ai