Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân quen nhau lâu như vậy, đương nhiên cô hiểu rõ con người Lục Đồng Quân, đôi khi không cần nói ra lời cũng có thể hiểu được đối phương định làm gì.
Lục Đồng Quân canh giữ cô mấy ngày nay hẳn là đang có kế hoạch khác.
Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa nhìn nhau, Lâu Yến Vy nói: “Chị, nghiêm trọng như vậy sao? Không đến mức như thế chứ.
Cho dù anh rể xui xẻo phá sản nhưng tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề.
Chị đừng có lo lắng quá.”
“Chị đang lo lắng Tần Kiều Lam” Tô Lan Huyên nói: “Con người Tần Kiều Lam độc ác nham hiểm, còn đáng sợ hơn cả chị gái Tần Nhã Viên của cô ta.
Ám ảnh của một người có thể khiến con người đó rơi vào cực đoan, mà Tần Kiều Lam lại cùng cha khác mẹ với chị.
Nếu cô ta xuống tay với Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân sẽ lơ là không đề phòng”
Bạch Hồng Hoa nói: “Tô Lan Huyên, em nghĩ chị nên lo lắng cho chính mình thì hơn.
Nếu Lục Đồng Quân thật sự đi đến nước M, chị sẽ chỉ còn một mình.
Nếu em là Tần Kiều Lam, em nhất định sẽ nhắm vào chị”.
Một câu nói của Bạch Hồng Hoa đã đánh thức người trong mơ, sống lưng Tô Lan Huyên lạnh buốt, cô hỏi lại: “Nếu em là Lệ Quốc Phong, em sẽ làm gì?”
Nhắc đến Lệ Quốc Phong, theo bản năng Bạch Hồng Hoa liếc mắt nhìn Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy nói: “Cậu đừng nhìn tớ, loại người này giống như hồ ly ngàn năm đã thành tinh, tớ đoán không ra, mà có đoán được thì cũng không phải chuyện gì tốt”
Bạch Hồng Hoa nhìn về phía Tô Lan Huyên: “Ý của cậu là?”
“Mẹ tớ đã qua đời nhiều năm như vậy, Lệ Quốc Phong vẫn chưa chịu buông bỏ oán khí trong lòng.
Tớ lo lắng Lệ Quốc Phong sẽ đến thủ đô”
Lâu Yến Vy nói: “Nếu ông ta có thể chịu được nắm đấm của tớ thì cứ đến đây.
Hồng Hoa, cậu đi đến nước M, tớ sẽ ở lại Thủ đô để bảo vệ chị gái tớ”
Lâu Yến Vy nói ngoài miệng như vậy, nhưng nếu thật sự đụng phải Lệ Quốc Phong, chắc chắn cô ta sẽ rất rối rắm.
Tô Lan Huyên cũng không muốn hai cô gái vì mình mà bất hòa, cô vừa định mở miệng, Bạch Hồng Hoa đã lên tiếng trước cô: “Bây giờ tớ sẽ đi luôn, có việc gì thì gọi điện”
Bạch Hồng Hoa rời đi vào buổi chiều hôm đó, Lâu Yến Vy ở lại và trông coi Tô Lan Huyên trong bệnh viện suốt hai mươi bốn giờ.
Mấy ngày sau, trời yên biển lặng, Lục Đồng Quân vẫn chưa nói thật, Tô Lan Huyên cũng giả bộ không biết Lục Đồng Quân đã đi nước M.
Mỗi ngày hai người sẽ gọi điện thoại với nhau một lần.
Tô Lan Huyên xuất viện sau khi ở bệnh viện một tuần, Lý Kính Hòa và Lưu Lệ Phương đưa người đến
nhà họ Lý.
Tô Khánh Thành muốn mẹ con Tô Lan Huyên trở về nhà họ Tô nhưng không lay chuyển được nhà họ Lý.
Ông cụ Lục và Trần Hương Thủy tạm thời được sắp xếp về nông thôn, ngay đêm Tô Lan Huyên xuất viện, bọn họ đã bí mật rời khỏi thủ đô trong cả đêm.
Vạn Hoài Bắc tự mình đưa hai người đi.
Tô Lan Huyên chuyển đến nhà họ Lý cùng với bốn đứa con của cô, Lưu Lệ Phương mời bốn bà mẹ đến chăm sóc.
Có nhà mà không thể trở về, Hạ Lăng và Hạ Bảo cũng tinh tường ý thức được sự nghiêm trọng của việc này.
Đêm đó hai anh em ngồi xếp bằng trên mặt đất để tính xem mình có bao nhiêu tiền tiêu vặt, hai cậu nhóc cũng muốn chia sẻ vì gia đình.
Hạ Bảo thấy số tiền của Hạ Lăng nhiều hơn phân nửa của mình, không khỏi kinh ngạc: “Anh trai, sao của anh lại nhiều như vậy?”
Một phần lớn tiền tiêu vặt của Hạ Lăng đến từ việc lừa Vạn Hoài Bắc.
Đương nhiên, cậu bé sẽ không nói sự thật, thản nhiên nói: “Trước đây hàng tháng ở trên đảo đều có tiền trợ cấp, anh đã tiết kiệm vào thời điểm đó”
Hạ Bảo thực sự tin vào điều đó, cậu nhóc luôn tin tưởng anh trai mình một trăm phần trăm.
“Anh trai, anh cũng cầm hết tiền tiêu vặt của em đi, xem có giúp cho cha được chút nào không?
“Để anh đi tìm mẹ, em trai, em đi ngủ trước đi.”
Cả hai con heo đất đều bị đập vỡ, toàn bộ tài sản của hai nhóc đã bị lấy ra hết.
Hạ Lăng mang theo tiền đi đến phòng Tô Lan Huyên, Tam Bảo và Tứ Bảo đã được bà mụ bể đi.
Mấy ngày nay Tô Lan Huyên khôi phục rất tốt, có thể xuống đất đi lại bình thường.
“Me oi.”
Hạ Lăng vặn cửa đi vào.
“Cục cưng, đã muộn như vậy sao con còn chưa đi ngủ?” Tô Lan Huyên đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Mẹ ơi, đây là tiền tiêu vặt con với em trai dành dụm được.
Mẹ cầm lấy đi” Hạ Lăng hào phóng đưa tiền cho Tô Lan Huyên, còn có cả tiền trong thẻ: “Tổng cộng có hơn mười lăm tỷ,