Cho dù có biến thành tro tàn thì Tô Lan Huyên vẫn có thể nhận ra giọng nói này.
Tô Lan Huyên quay đầu lại, Tô Lan Ninh đang kiêu ngạo đứng ở phía sau cô, tựa hồ muốn thể hiện ra để cho cô thấy rằng Tô Lan Ninh kia đã trở lại.
Toàn thân của Tô Lan Ninh đều được bao phủ bởi các nhãn hiệu nổi tiếng và dòng chữ “thổ địa bạo chúa” được hiển thị trên khắp cơ thể cô ta.
“Chị à, thật là trùng hợp đó nha.
Không ngờ lại là chị” Tô Lan Ninh giả vờ kinh ngạc, giống như chỉ mới nhìn thấy Tô Lan Huyên: “Chị cũng mê đôi giày cao gót đó sao? Từ nhỏ đến lớn sở thích của tôi và chị đều giống y như nhau hà.
Chúng ta có cùng tầm nhìn, cùng giống nhau về góc độ thưởng thức, những thứ mà chị thích thì tôi cũng thích”
Đương nhiên Tô Lan Huyên nghe có thể hiểu được rằng Tô Lan Ninh đang muốn nói tới Sở Lâm Minh.
Tô Lan Huyên giả vờ như không hiểu, cô ngạc nhiên che miệng nói: “Ai da, sao cô lại thầm mến chồng tôi ư? Lúc về tôi nhất định sẽ nói cho Lục Đồng Quân biết, tôi phải truyền đạt lại tâm ý dạt dào của cô.
cho Lục Đồng Quân nghe.
Có điều, với khẩu vị của chồng tôi thì chỉ sợ là anh ấy sẽ thấy cô thật chướng mắt đó”
“Ai nói tôi thích Lục Đồng Quân chứ, anh ta chỉ là một kẻ khố rách áo ôm mà thôi.
Người tôi đang nói chính là Sở Lâm Minh” Tô Lan Ninh tức giận cười khẩy: “Lục Đồng Quân cũng thật xui xẻo, vừa lấy chị thì đã bị phá sản.
Chị đúng là ngôi sao chổi, ai mà dính trúng chị thì người đó sẽ gặp xui xẻo ngay”
“Vậy thì tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, cẩn thận bị dính xui xẻo vào người đó.
Không khéo lại vào tù ngồi tù mấy năm như chơi” Tô Lan Huyên thờ ơ đáp trả lại cô ta: “Đúng rồi, loại rác rưởi như Sở Lâm Minh thì cũng chỉ có loại người như cô thích anh ta mà thôi.
Khẩu vị của tôi không nặng như của cô”
“Tô Lan Huyên, nhà họ Lục đã phá sản rồi mà chị còn kiêu ngạo như vậy à.
Bây giờ tôi đã là con gái nhà họ Chu rồi, tôi đã đổi thành họ Chu nên muốn giết chị thì sẽ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi”
Đây là loại điển hình cho kiểu người xem thường người khác.
Qua cầu rút ván.
Tô Lan Huyên bước tới, đứng ở trước mặt Tô Lan Ninh và lạnh lùng.
nói: “Vậy cô thử bóp một cái xem? Tôi không cần biết là cô họ gì nhưng nếu như cô muốn sống một cuộc sống bình yên thì nhìn thấy tôi hãy mau tránh xa chừng nào hay chừng nấy.
Bắng không, tôi có bản lĩnh đưa cô ra ngoài thì tôi cũng có bản lĩnh đưa cô vào lại.
Nếu cô không tin tôi thì hãy thử xem”
Khí thế uy nghiêm, lời nói lạnh lùng.
Tô Lan Ninh trong tiềm thức sợ hãi lùi lại hai bước.
Khi cô ta nhận ra mình lại bị Tô Lan Huyên làm cho sợ hãi thì Tô Lan Ninh càng thêm tức giận: “Tô Lan Huyên, chị đừng có mà mạnh miệng.
Chị cũng không xem lại thân phận hiện giờ của chị là gì sao?
Chỉ dựa vào chị mà còn muốn sẽ đưa tôi vào tù lại à? Nằm mơ đi”
Tô Lan Huyên thở dài: “Tô Lan Ninh, cô đúng là loại người không biết xấu hổ nhất trong số những người mà tôi từng gặp”
Tô Lan Ninh khóc thảm thiết hơn bất cứ ai khác khi cô ta thú nhận và khi cô ta vênh váo tự đắc thì cũng khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Tô Lan Ninh rất thực tế, nâng lên cao và hạ xuống thấp.
“Bớt khua môi múa mép đi.
Tô Lan Huyên, nhà họ Lục đã phá sản rồi.
Chị có thể mua nổi giày ở đây được sao?” Tô Lan Ninh cười nhạo nói với nhân viên bán hàng: “Mọi người nhìn cho rõ đây, vị này chính là cô chủ của nhà họ Lục đã bị phá sản.
Bây giờ chị ta chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, tôi cá với mọi người rằng chắc chắn chị ta sẽ không mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng của mọi người.
Chị ta không thể mua nổi”
Trước đây Lục Đồng Quân đã từng phỏng vấn độc quyền, đương nhiên anh sẽ không công bố cho thế giới biết mình giàu bao nhiêu và đã trả hết nợ hay chưa.
Hiện tại, ngoại trừ nhà họ Lý thì không người ngoài nào biết cả Tuy nhiên, trên thế giới thì không một ai lại không biết đến sự phá sản của gia đình họ Lục.
Khi nghe Tô Lan Ninh nói như vậy thì nhân viên bán hàng bắt đầu nhìn Tô Lan Huyên bằng ánh mắt nghỉ ngờ.
Đôi giày mà Tô Lan Huyên thích có giá là hơn ba trăm triệu đấy.
Tô Lan Ninh dương dương tự đắc lấy thẻ ra: “Gói giày lại cho tôi, tôi mua?
Tâm trạng của Tô Lan Ninh rất tốt, đã lâu rồi cô ta không tự đắc như vậy ở trước mặt Tô Lan Huyên nên cuối cùng cô ta cũng có cảm giác được êm xuôi trót lót rồi.
“Dạ, xin chờ một chút ạ”
Nhân viên bán hàng đang chuẩn bị lấy đôi giày thì đúng lúc này Chu Văn Triệt đã trượt xe lăn đi vào: “Tôi muốn mua đôi giày này”
Người bán hàng lúng túng khi nhìn thấy đó là cậu chủ Chu.
Tô Lan Ninh là con gái nhà họ Chu, Chu Văn Triệt cũng là người nhà họ Chu.
Bán đôi giày này cho ai cũng sẽ đắc tội với người còn lại Dù là ai đi chăng nữa, cô ta cũng không thể làm mất lòng họ được.
“Đôi giày này là đôi giày duy nhất trong cửa hàng ạ”
“Anh cả, sao anh lại ở đây?” Tô Lan Ninh càng vui mừng hơn khi nhìn thấy Chu Văn Triệt.
Lúc trước cô ta đã giật dây Chu Văn Triệt loại trừ Tô Lan Huyên mà Chu Văn Triệt vẫn chưa nhúc nhích.
Lần này đụng phải, Chu Văn Triệt lại muốn mua lại đôi giày kia thì có vẻ như anh ta đang dự định mở một cuộc tấn công chống lại Tô Lan Huyên.
“Anh cả à, nếu anh đã muốn đôi giày này thì tại sao em lại muốn tranh với anh chứ? Tô Lan Ninh thay đổi sắc mặt nhanh như chong chóng và nói: “Mau thay anh cả của tôi gói lại đi”
Chu Văn Triệt không nhìn Tô Lan Ninh, mà là nhìn Tô Lan Huyên: “Thử xem có vừa vặn không”
Nhân viên bán hàng đã kịp phản ứng và đưa đôi giày cho Tô Lan Huyên thử.
Tô Lan Huyên nhìn Chu Văn Triệt và Tô Lan