Tô Lan Huyên xông thẳng ra hẻm nhỏ phía sau phòng bếp.
Trên mặt đất, để một đống thức ăn thừa, mùi vô cùng khó ngửi.
Một chiếc xe dọn rác đang dọn dẹp những rác rưởi này định kéo đi.
Đúng lúc xe dọn rác sắp chĩa đầu súc để dọn dẹp thức ăn thừa thì Tô Lan Huyên vội vàng kêu lên: “Chờ một chút”
Bác lái xe liền dừng lại, thò đầu thấy một phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục dạ hội xông về phía thùng rác, bắt đầu bới rác.
Bác lái xe không biết Tô Lan Huyên nhưng lại biết quản lý Mã, nghi ngờ nói: “Quản lý Mã, đây là?”
“Lái xe Phạm, xuống xe giúp tôi một chuyện, xuống tìm giúp tôi một chút.”
Mùi nặng quá, vừa bẩn vừa thối, ruồi bay đầy trời, quản lý Mã thật sự vẫn không thể xuống tay đi bới rác được.
Nhưng Tô Lan Huyên lại giống như phát điên vậy, không để ý hình tượng đi bới rác.
Bé Bảo mất tích, cô đâu còn cần hình tượng gì nữa.
Bác lái xe xuống xe, đi tới trước mặt quản lý Mã: “Quản lý Mã, tìm cái gì vậy?”
“Tìm..” Quản lý Mã cũng không biết Tô Lan Huyên đang tìm cái gì, từ đầu tới cuối ông ta cũng không biết Tô Lan Huyên đang làm gì vậy, nhưng vì đây là phu nhân Lục, cơ hội nịnh bợ tốt như vậy chắc chắn không thể bỏ qua.
“Mợ chủ Lục, xin hỏi cô đang tìm cái gì vậy? Chúng ta tìm giúp cô”
Tô Lan Huyên vừa bới rác vừa thuận miệng đáp một câu: “Tìm con trai tôi” “Tìm con…” Quản lý Mã lặp lại, đột nhiên kịp phản ứng, còn tưởng mình nghe nhầm, tìm con trong thùng rác sao?
Quản lý Mã lại hỏi một lần nữa: “Mợ chủ Lục, cô vừa nói cái gì cơ? Tôi có chút nghe không rõ”.
Quản lý Mã mặt mỉm cười, dáng vẻ vô cùng nịnh bợ.
“Tìm con trai tôi” Tô Lan Huyên bới mấy thùng rác cũng không tìm thấy người.
Lần này quản lý Mã đã nghe rõ, cũng không nghi ngờ, lại không dám nghi ngờ, nói với bác lái xe: “Tìm con trai tôi, à, tôi nói nhầm, giúp Mợ chủ Lục tìm con”.
Bác lái xe cười nói: “Đây đều là rác rưới, sao có thể có người chứ.”
Tô Lan Huyên cả người hôi thối đi tới trước mặt bác lái xe: “Còn chỗ nào có rác không?”
Có lẽ đây là thần giao cách cảm giữa mẹ và con, Tô Lan Huyên cảm thấy bé Bảo đang ở rất gần, lần trước bé Bảo xảy ra chuyện, cô cũng có loại cảm giác này.
Bác lái xe nói: “Tôi vừa chở đi một xe rồi.”
“Chỗ đến chỗ nào?”
“Chỗ tập kết rác”
Tô Lan Huyên liền chạy ra cửa sau, sau đó lại lộn trở lại: “Chỗ tập kết rác đó ở đâu?”
Quản lý Mã đứng ra: “Mợ chủ Lục, hay là để tôi lái xe đưa cô đi.” “Được, ông đi lái xe đi.”
Rất nhanh, Tô Lan Huyên đang trên đường đến chỗ tập kết rác.
Tô Lan Huyên lấy điện thoại gọi điện cho Lục Đồng Quân: “Bé Bảo rất có thể bị đưa đến chỗ tập kết rác, bây giờ em đang trên đường đến chỗ tập kết rác, em sẽ gửi định vị cho anh, anh mau tới đi.”
“Được, bọn anh cũng đang trên đường về.” Sau khi Lục Đồng Quân phát hiện ra manh mối liền.
quay trở về.
Chỗ tập kết rác.
Mùi hôi thối xộc lên.
Một chiếc xe con màu đỏ rất nổi bật dừng lại ở ven đường.
Tô Lan Ninh bịt mũi, tay cầm một cây gậy đến lục lọi trong chỗ tập kết rác.
Trước đó cô ta phát hiện Tô Lan Huyên ra ra vào vào, không đúng, cảm thấy chắc chắn có chuyện lớn xảy ra, cô ta liền đi theo Tô Lan Huyên ra ngoài, sau đó liền bắt gặp Tân Kiều Lam, cô ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì chỉ biết người kia lén lén lút lút liền đi theo.
Tô Lan Ninh tận mắt nhìn thấy Tần Kiều Lam ném một bọc rác lớn, cô ta cũng không biết là cái gì, sau đó lại thấy Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đều đi ra ngoài liền càng cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Tô Lan Ninh quay trở lại đống rác này, đúng lúc nhìn thấy một xe chở rác kéo rác đi, cô ta cũng liền lái xe đi theo.
Tô Lan Ninh cầm cây gậy đâm đầm khắp nơi, tìm túi rác mà Tần Kiều Lam đã ném đi.
Chắc chắn là giấu bảo bối gì lớn, mới có thể khiến cho Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên sốt ruột như vậy.
Đột nhiên, Tô Lan Ninh tìm được túi đồ lớn kia.
“Tôi lại muốn xem một chút, trong này là cái gì” Tô Lan Ninh lẩm bẩm, rất hưng phấn, một túi đồ lớn như vậy sẽ là cái gì chứ?
Cô ta lấy cây gậy đâm đầm trước, đột nhiên đồ trong túi cử động.
Đây là một cái túi nilon lớn, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong là cái gì, cũng không thể đoán được.
“A!” Tô Lan Ninh giật mình, nhảy về sau một bước lớn.
Đồ trong túi nilon liên tục cử động, Tô Lan Ninh lấy can đảm cầm gậy đâm đâm một lần nữa.
Đồ trong túi nilon càng cử động mạnh, trực tiếp lăn trên mặt đất.
“A a a.” Tô Lan Ninh bị dọa cho sự hại liên tục thét chói tai.
Lúc này, xe của Tô Lan Huyên đã tới, cô nhanh chóng xuống xe, thấy Tô Lan Ninh đang ở đây.
thì rất ngạc nhiên.
“Sao cô lại ở đây?” “Sao cô lại ở đây?”
Hai người