Câu nói cuối cùng của Vạn Hoài Bắc đã làm Lục Đồng Quân và Xa Thành Luân đồng loạt quay đầu nhìn qua đây.
Thế nào là sau này làm sao chịu đựng nổi?
Lục Đồng Quân thì không tính, bởi vì dù gì anh cũng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, một khi đã rơi vào bẫy rồi thì không thể trả lại được, nhưng Vạn Hoài Bắc thì phải chịu đựng cái gì?
Vạn Hoài Bắc bị hai người nhìn chằm chằm thì đảo mắt, nhìn hai người, nhưng anh ta chưa kịp nói gì, thì Hạ Lăng đã học theo giọng điệu của Lục Đồng Quân, ung dung nói: “Cha nuôi nhớ trần tục rồi ạ?”
“Nhớ, nhớ, nhớ trần tục cái gì?” Vạn Hoài Bắc kích động bật dậy, vì dùng sức quá đà, nên cánh tay đang bó bột đập vào sofa, làm anh ta đau đến mức mặt mày nhăn nhúm: “Lão đại, chuyện này đều tại anh cả, là do anh cưới chị dâu, cho nên Mẫu Dạ Xoa kia mới theo tới đây, bây giờ cô ta cứ như âm hồn không tan, liệu chúng ta có thể sống tốt không?”
“Hả?” Lục Đồng Quân nhíu mày hỏi.
Khí thế của Vạn Hoài Bắc đã suy yếu, khẽ nói: “Cùng lắm thì xem như em là người vô tội gặp tai họa”.
Xa Thành Luân nói sâu xa: “Lúc nãy tôi nghe giọng điệu cô Lâu giống như anh đi trêu chọc cô ta thì phải.
Tôi nói này Vạn Hoài Bắc, Lục Đồng Quân đã cưới Tô Lan Huyên, rồi cứ cách dăm ba bữa là bị thương, đã làm tôi cực kỳ bận rộn rồi, nên anh đừng đi trêu chọc cô Lâu nữa, tôi không làm nổi đâu”.
“Ai đi trêu chọc cô ta” Vạn Hoài Bắc trái lương tâm nói, quả thật chuyện ngày hôm nay là do anh ta gây ra: “Tôi về đây, gần đây có nhiệm vụ cũng đừng gọi tôi, tôi mắc dưỡng thương rồi” Nói xong, Vạn Hoài Bắc đứng dậy, thật sự trở về với đôi tay đang bó bột.
Lúc đi hai tay anh ta vẫn còn lành lặn, thế mà lúc về hai tay đã bị gãy, mặt còn sưng híp như cái bánh bao, vì thế lúc mẹ Vạn nửa đêm thức dậy uống nước, đã nhất thời không nhận ra khi nhìn thấy Vạn Hoài Bắc.
Mẹ Vạn giật mình hét toáng lên: “Cậu là ai? Ông nó ơi, nhà mình có trộm này”
Vạn Hoài Bắc: “..”
Anh ta nói rồi mà, lần này anh ta bị đánh đến mức cha mẹ anh ta cũng không nhận ra.
“Mẹ, là con đây.” Vạn Hoài Bắc rất bất đắc dĩ nói: “Con là con trai của mẹ đây, mẹ hãy nhìn kỹ đi”
Vạn Hoài Bắc đi tới gần để mẹ Vạn nhìn kỹ, sau khi mẹ Vạn nhìn xong thì sợ hết hồn hỏi: “Con trai, sao con lại bị thương thế này? Ai đã đánh con?”
Cha Vạn nghe thấy tiếng hét của vợ mình cũng mặc áo khoác chạy ra ngoài, lúc nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, ông ta cũng sửng sốt một lát, rồi bật thốt: “Đây có phải là con trai của tôi không?”
Vạn Hoài Bắc: “Thật sự là con đây
“Con trai, ai đã đánh con ra nông nỗi này, đến mức hai tay cũng phải bó bột, người này bạo lực, tàn nhẫn đến cỡ nào chứ?” Mẹ Vạn thấy mà đau lòng.
Sau khi đau lòng, mẹ Vạn lại nhìn mặt con trai mình, suýt chút nữa thì không nhịn được bật cười.
Vạn Hoài Bắc nhìn cha Vạn: “Cha, con cũng bắt đầu nghi ngờ liệu con có phải là con ruột của hai người không?”
Cha Vạn liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Một lời khó mà nói hết, con bị một Mẫu Dạ Xoa đánh”
Mẹ Vạn kinh ngạc: “Còn là một cô gái sao? Con trai à, vậy thì cô gái đó phải dũng mãnh đến cỡ nào, mới có thể xuống tay nặng như vậy?”
Vạn Hoài Bắc nhớ đến cảnh tượng Lâu Yến Vy đánh mình, thì run rẩy đáp: “Cô ta thật sự rất dũng mãnh, người phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ không lấy chồng được, con đi ngủ trước đây, cha mẹ cũng đi nghỉ sớm đi”
Vạn Hoài Bắc đi về phía phòng ngủ, cha Vạn và mẹ Vạn liếc nhìn nhau.
Mẹ Vạn hơi hưng phấn nói: “Ông nó à, có phải con trai chúng ta sắp thoát ế rồi không?”
“Thằng bé bị đánh như thế mà thoát ế cái gì?”
“Đánh là thân, mắng là yêu, ông không thấy lúc con trai nhắc đến người đã đánh nó, thằng bé không hề có chút tức giận à, chắc chắn là do thằng bé đã có ý với con gái nhà người ta”.
Cha Vạn nhìn về phía phòng ngủ của Vạn Hoài Bắc, rồi lẩm bẩm một câu: “Vậy thì tình cảm hai đứa phải sâu đậm đến cỡ nào mới có thể đánh như vậy.”
Ngày hôm sau.
Sau khi Lâu Yến Vy tới cục báo cáo, rồi cùng Bạch Hồng Hoa tới nhà tổ nhà họ Lục.
Tô Lan Huyên đang nhàn nhã tỉa cành hoa, con đã có mấy bảo mẫu chăm n, chồng thì cả đêm không về, nhưng cô cũng không gọi điện hỏi thử.
“Chị, tâm trạng chị thật tốt” Lâu Yến Vy thấy Tô Lan Huyên nhàn nhã như vậy thì không thể không khâm phục.
Tô Lan Huyên liền hỏi: “Mới sáng sớm mà hai em tới đây làm gì?”
Lâu Yến Vy đáp: “Em tới hỏi thăm anh rể một lát, vết thương của anh ấy có nghiêm trọng lắm không?
Tô Lan Huyên ngừng động tác trên tay: “Vết thương gì?” Trong lòng Lâu Yến Vy thấp thỏm, cô ta lại gặp rắc rối rồi.
Lâu Yến Vy vội chuyển đề tài nói: “Chị, cây hoa này chị tỉa đẹp quá, bây giờ hết nhìn thấy trọc rồi.”
Tô Lan Huyên cắt trụi cây hoa: “Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?”
Lâu Yến Vy vô thức sờ