“Thành lập cô nhi viện” Khi Tô Lan Huyên nhìn thấy bọn trẻ, trong lòng cô rất bất ngờ, lúc đó đã nảy ra suy nghĩ này: “Hạ Lăng và Bé Bảo lớn lên trong cô nhi viện.
Hôm nay nhìn thấy những đứa trẻ đó, em lại nghĩ đến chuyện Hạ Lăng và Bé Bảo trước đây đã phải trải qua”.
“Có thể thực sự chỉ như muối bỏ biển thôi nhưng em không muốn xấu hổ với bản thân mình, mở cô nhi viện để hỗ trợ những đứa trẻ đó, khi chúng ta về nước, cũng có thể thành lập một trại trẻ mồ côi để giúp đỡ những trẻ em khó khăn”.
“Lan Huyên, việc thành lập cô nhi viện ở đây quá khó.
Có hàng vạn đứa trẻ mồ côi ở đây, một khi mở cửa, bọn họ..” Lục Đồng Quân đang nói nửa chừng thì thấy ánh mắt âm u của Tô Lan Huyên, lập tức thay đổi giọng điệu, mỉm cười: “Được, vợ muốn làm gì thì làm, anh sẽ làm hết vì vợ, tài chính trong nhà đều nằm trong tay em, em có thể chi tiêu tùy ý.”
“Chồng, em biết anh là người tốt nhất mà” Tô Lan Huyên vui vẻ ôm Lục Đồng Quân: “Chồng, anh yên tâm, chuyện này em sẽ thận trọng, không phải người nào cũng ra tay giúp đỡ, hơn nữa em cũng biết ở đây mọi người không yên tâm về anh, nếu chúng ta nhận nuôi những đứa trẻ đó, cũng có thể giúp anh ổn định lòng người, dù là đen hay trắng, cũng sẽ phải kính trọng anh mấy phần, sau này làm việc cũng thuận lợi hơn”
Phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn thay đổi thời tiết.
“Lan Huyên của anh chu đáo quá.” Lục Đồng Quân không có phủ nhận lời nói của Tô Lan Huyên, nếu như thật sự có thể tích góp được danh tiếng, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của
Tô Hạo Trần giấu đi tâm trạng trong ánh mắt, vâng lời: “Vâng thưa cha”
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tô Lan Huyên mặc trang phục địa phương cùng Lục Đồng Quân đến bữa tiệc mừng thọ của Nika.
Đương nhiên Hạ Đình Hạ Vân cũng đi theo Lục Đồng Quân.
Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy mỗi người một lối.
Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc ở cùng nhau, Vạn Hoài Bắc bị thương ở tay nên tạm thời sẽ không đi dự tiệc mừng thọ, thân phận của Lâu Yến Vy cũng rất đặc biệt, không tiện tham dự nên cũng không tới.
Nhưng Lâu Yến Vy không phải là người có thể ở trong khách sạn suốt được, đến khi trời tối Lâu Yến Vy mới đi ra ngoài.
Vạn Hoài Bắc cũng theo sau.
Dù Lâu Yến Vy có đi đâu thì anh ta cũng phải đi theo đó.
Không lâu sau khi rời khách sạn, hai người họ đã bị hàng chục người bao vây.
Lâu Yến Vy nhìn lướt qua và bắt đầu đếm: “Một, hai, ba… tổng cộng là năm mươi tám người”
Năm mươi tám người vây kín Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc đến mức con kiến