Trong vòng tay cô ta đâu phải là một đứa trẻ mà rõ ràng là một củ khoai nóng phỏng tay.
Lưu Quế Tiên sợ chết đi được.
Đứa trẻ cứ khóc mãi, Lưu Quế Tiên không sao dỗ được cậu bé, tiếng khóc của cậu bé khiến Lạc Huy Hoàng cảm thấy vô cùng bực bội, anh ta hét lên: “Cô đừng cho nó khóc nữa”
“Tôi có dỗ được nó đâu, chắc là nó đói rồi” Lưu Quế Tiên bị cậu nhóc giày vò đến mức đầu tóc ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta cũng sốt ruột, cậu bé cứ khóc mãi, nếu như để cho người khác chú ý thì sẽ rắc rối.
Lạc Huy Hoàng nôn nóng nói: “Nếu nó đói thì cô cho nó uống sữa đi”
“Tôi làm gì có sữa? Sữa bột đều ở nhà hết rồi” Lưu Quế Tiên rất uất ức khi bị lớn tiếng.
Tứ Bảo khóc rất dữ dội, khóc đến bất chấp tất cả, tiếng khóc khiến cho người ta nghe thấy thì càng lúc càng thấy bực bội.
Lúc này, điện thoại của Lạc Huy Hoàng đã reo lên, anh ta nhìn lên màn hình và lập tức bắt máy: “Lúc nào cô đến đón thằng bé vậy? Tôi chỉ đồng ý giúp cô giữ đứa trẻ này mấy ngày thôi đấy”
“Mười giờ tối mai, anh đưa thắng bé đến bến tàu thì tự khắc sẽ có người đến tiếp ứng”
Đầu bên kia của điện thoại là một giọng phụ nữ rất khàn, giọng nói không hề dễ nghe.
Cô ta nói xong thì tắt điện thoại.
Lạc Huy Hoàng thấy cậu bé vẫn còn khóc thì mặt mày đỏ bừng, máu nóng nổi lên, anh ta bế cậu bé lại.
Lạc Huy Hoàng hét vào cậu bé: “Đừng có khóc nữa, nếu như mày khóc đến chết thì không có liên quan gì đến tao đâu nha”
Lạc Huy Hoàng rất thô lỗ, Tứ Bảo vẫn cứ khóc, anh ta nhất thời nổi nóng,