Khi bạn đối diện với một người hận thấu xương, thật sự không chừng đối phương có hóa thành tro rồi vẫn nhận ra.
Lâu Yến Vy nói đúng, Tân Kiều Lam đang ở gần đây, hơn nữa cả cô và Lâu Yến Vy đều không ngờ Tân Kiều Lam lại ở khoảng cách gần như vậy.
Xe của Tân Kiều Lam chỉ cách xe của cô khoảng năm mươi mét mà thôi.
Tô Lan Huyên lập tức đuổi theo, đồng thời cô cũng gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân, có chuông nhưng không ai nghe máy.
Tô Lan Huyên vội vã đuổi theo Tân Kiều Lam, dứt khoát ném điện thoại di động sang một bên.
Hai chiếc xe vừa rời đi, mấy người Vạn Hoài Bắc và Hạ Đình cũng đến nơi.
Sau khi Hạ Đình nhận được điện thoại của Lục Đồng Quân, lập tức tìm vị trí của Tô Lan Huyên, cuối cùng xác định ở quán bar bên cầu Nhị Tiên này.
Xe dừng lại, Vạn Hoài Bắc thấy cửa quán bar mở ra, bên trong truyền ra tiếng hét thảm thiết, anh ta bèn xông thẳng vào.
Vạn Hoài Bắc vào phòng trong quán bar, thấy mấy người đàn ông đang nẵm la liệt trên mặt đất đau đớn kêu rên, mà Lâu Yến Vy đóng giả mặt của Tô Lan Huyên đang giơ một bình nước dội lên đầu mình.
“Lâu Yến Vy, sao cô lại ở đây?”
Vạn Hoài Bắc cũng không biết vì sao anh ta vừa liếc mắt đã nhận ra Lâu Yến Vy mà không nhận thành Tô Lan Huyên.
Đúng là khuôn mặt của Tô Lan Huyên nhưng khí chất kia hoàn toàn không giống, cảm giác không đúng.
Lâu Yến Vy rất kinh ngạc, vứ bình nước, lắc lắc vây nước trên đầu: “Công tử bột được đấy nhỉ, bản tiểu thư ngụy trang thành thế này mà anh cũng nhận ra được.”
“Cô có hóa thành quỷ dữ thì tôi vẫn nhận ra.” Vạn Hoài Bắc đi vào: “Đồ chơi trên đất là xảy ra chuyện gì?”
Lâu Yến Vy không rảnh quan tâm mấy đồ chơi bị đánh qục dưới đất, bây giờ cô ta nóng không chịu nổi, tý nước vừa rồi chẳng có tác dụng gì cả.
“Công tử bột, bây giờ tốt nhất anh đi ra ngoài, nếu không chốc nữa bản tiểu thư làm gì với anh cũng đừng