Tân Kiều Lam vô cùng tức giận: “Tôi hao tâm tổn sức bày ra bố cục lớn như vậy, nếu như Lục Đồng Quân chết vậy không phải uổng phí công sức của tôi sao? Cái tôi muốn chính là Lục Đồng Quân ghét bỏ Tô Lan Huyên, hận Tô Lan Huyên.
Tôi cho người giết Trần Hương Thủy, nếu các người cũng giết Lục Đồng Quân vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Jack nói: “Đây là chuyện của cô, tôi lấy tiền của cô, lấy tiền làm việc: Tân Kiều Lam vô cùng tức giận, cũng may Lục Đồng Quân chưa chết, nếu không thì đã tốn công vô ích rồi.
Tạm thời cô không truy cứu chuyện này nữa: “Jack, số tiền còn lại không cần trả lại cho tôi, các người giúp tôi một việc, đi đến đường Nhiễu Thành giải quyết một người, diệt khẩu.”
Tim Tô Lan Huyên đập nhanh hơn, thậm chí lòng bàn tay và bàn chân cũng đều toát mồ hôi lạnh.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô chính là đồng bọn của hung thủ đã giết hại Trân Hương Thủy và bắt cóc con trai cô.
Tô Lan Huyên cố hết sức khống chế bản thân, hóng tai nghe âm thanh phát ra từ đầu kia của điện thoại.
Đó là tiếng của một người phụ nữ, giọng nói đó chính là giọng phụ nữ mà trước đó cô và Lâu Yến Vy đã nghe thấy qua tai nghe có mic khi liên lạc với nhau.
Giọng nói đó khàn khàn, lúc đầu Tô Lan Huyên thật sự không thể chắc chắn đó là Tân Kiều Lam, vì dù sao thì âm thanh cũng đã bị biến đổi hoàn toàn.
Mãi cho đến khi Lục Minh Húc gọi tên cô ta qua điện thoại: “Tân Kiều Lam, hãy mau chóng rời khỏi đi, đừng sinh sự thêm nữa”
Tim Tô Lan Huyên đập lên thình thịch, là Tân Kiều Lam, đúng là cô †a đã bắt cóc con trai cô.
Vừa hay lúc đó có tiếng trẻ con truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, là Tứ Bảo.
Tô Lan Huyên mừng rộn lên, con trai cô đang ở trong tay của Tân Kiều Lam, khi nghe thấy tiếng khóc