Lục Đồng Quân nhìn chăm chằm Lục Tử Việt vài giây rồi nói với Hạ Đình đang ở bên cạnh: “Hạ Đình, đích thân giúp tôi đưa chú hai về nhà”
“Vâng, lão đại” Hạ Đình bước lên trước.
Lục Tử Việt hoảng loạn, nếu như đi theo ông ta về nhà thì chẳng phải sẽ biết được Tô Lan Huyên đang trốn trong nhà ông ta sao?
“Không cần đâu” Lục Tử Việt thẳng thừng từ chối và phản ứng rất mạnh.
Ông ta nhận ra mình đã phản ứng mạnh quá nên nói tiếp: “Cháu cả, chú tự bắt xe về là được rồi, không cần phải phiên phức vậy đâu”
Lục Tử Việt nói xong thì nhanh chân ra ngoài.
Lục Đồng Quân nheo đôi mắt nhỏ dài và sâu thẳm của mình lại và nói với Hạ Đình: “Đi theo đi”
“Vâng” Hạ Đình lập tức theo chân ông ta.
Sau khi những người không phận sự đều đã đi hết thì nhà họ Lục cũng trở nên yên tĩnh, Lục Đồng Quân đi đến trước mặt ông cụ Lục và nói: “Ông nội, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi ạ”
Ông cụ đã lớn tuối rồi, Lục Đồng Quân lo lắng cơ thể ông cụ sẽ không chịu đựng nỗi.
Ông cụ Lục muốn nói gì đó, ông mở miệng ra nhưng cuối cùng chỉ thở dài, không nói gì rồi chống gậy quay về phòng.
Phòng khách trống không, Lục Đồng Quân đi đến trước cỗ quan tài trống, đưa tay vuốt lên quan tài rồi nói như đang thề: “Mẹ, nhất định con sẽ tìm ra hung thủ đã giết hại mẹ”
Lục Đồng Quân tưởng nhớ về mẹ mình một lúc trước cỗ quan tài trống không của Trần Hương Thủy rồi về lại phòng, lúc này anh mới phát hiện ra điện thoại mình đang đổ chuông.
Tô Lan Huyên đã gọi mấy cuộc liên