Tân Kiều Lam một tay bế cậu bé, một tay nghe điện thoại.
Đầu bên kia là giọng của Tân Chấn Đông: “Kiều Lam, có phải con của chị con đang ở trong tay con không? Quay đầu là bờ, mau chóng đưa thẳng bé về đi, đừng u mê nữa”
Tân Chấn Đông vừa mở miệng là đã nói giúp cho Tô Lan Huyên khiến Tân Kiều Lam liền cảm thấy khó chịu.
“Cha, con không biết con cái gì cả, nếu như cha đã rửa tay gác kiếm đến giữ mộ cho người phụ nữ đó rồi thì hãy yên tâm mà làm một người đã chết đi, đừng quan tâm đến chuyện của thế giới bên ngoài nữa”
Cô ta vừa dứt lời thì Tứ Bảo liền ớ lên hai tiếng.
Lúc nãy cô ta vừa mới nói không biết con cái gì, bây giờ chẳng phải đang tự vả vào mặt sao?
Tứ Bảo không khóc, chỉ là ớ lên hai tiếng thôi, dường như cậu bé đang muốn nói cho người khác biết về sự tồn tại của mình.
Lúc Tân Kiều Lam đưa mắt nhìn qua thì Tứ Bảo liền trề môi, lăng lế nhìn sang chỗ khác, cậu nhóc rất thông minh.
Tân Kiều Lam: “..”
Bây giờ đến cả một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà cũng tỉnh ranh vậy rồi sao?
Tân Chấn Đông nghe thấy tiếng con nít khóc thì liền mắng Tân Kiều Lam đến vuốt mặt không kịp: “Cái đứa con gái bất hiếu này, nói chuyện với cha kiểu gì thế hả? Cha là cha của con, bây giờ con đang ở đâu, mau đưa thẳng bé về đây, đừng ép cha phải ra tay, với cha thì chuyện Tìm ra con dễ như trở bàn tay”
Tân Kiều Lam đã đối số điện thoại, Tân Chấn Đông phải bắt một người trong Địa Sát mới biết được số điện thoại mới của