Lục Đồng Quân cũng biết tình huống khẩn cấp, có lẽ là do thẳng nhóc thối Tứ Bảo này không ngủ được nên Tân Kiều Lam cũng không buông tay, con tin ở đây thì sao bọn họ dám hành động được?
Tứ Bảo ghé vào vai của Tân Kiều Lam, tròng mắt đảo khắp nơi, cũng không biết do ý niệm của Lục Đồng Quân có tác dụng hay sao mà cậu bé dần dần nhắm mắt lại ngủ.
Trẻ em chính là như vậy, mới giây trước vẫn còn rất hưng phấn, nói không chừng qua giây sau đã ngủ mất.
Tân Kiều Lam thấy rốt cuộc Tứ Bảo cũng ngủ rồi nên đi về phòng, chuẩn bị đặt cậu bé xuống.
Lục Minh Húc vội vàng đi lên lầu: “Chỗ cô có gì bất thường không?”
Lục Minh Húc lái xe được nửa đường thì đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai, nơi đây vắng vẻ, gần đó cũng không có xe, sao có thể có người chạy xe như thế để chơi trò kích thích?
Lục Minh Húc lái trên đường lớn thì phát hiện có một chiếc xe đang dừng lại ở ven đường, cách chỗ hai người kia chơi trò kích thích quá xa, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Lại thêm Tân Kiều Lam đang ẩn nấp ở nhà xưởng bỏ hoang, Lục Minh Húc lo lắng nên mới quay đầu xe trở lại.
Tân Kiều Lam đặt đứa bé xuống, nói: “Không có gì khác thường, Sao vậy?”
“Vừa rồi tôi phát hiện..” Lục Minh Húc còn chưa dứt lời thì dưới lâu vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt.
“Có chuyện gì xảy ra?” Tân Kiều Lam nhíu mày, nghiêm nghị hỏi thuộc hạ.
Lập tức có người vội vàng chạy lên lầu: “Thưa cô cả, có một đám lưu manh đang đánh nhau, hình như vì tranh giành phụ nữ nên phải ở đây phân thắng bại”
Tân Kiều Lam không vui: “Đã trễ như vậy, bình thường ở