Lâu Yến Vy nghe tiếng thì quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Phú Cường đang đi qua bên này.
“Đội trưởng Lãnh”
Dưới ánh trăng trong vắt và tĩnh lặng, bóng của Lãnh Phú Cường bị kéo dài ra, cao lớn lại tuấn tú, rất có hương vị đàn ông, bốn chữ kiên cường, rắn rỏi dùng trên người anh là chuẩn xác nhất.
“Người đâu rồi?” Lãnh Phú Cường liếc nhìn bốn phía.
“Chạy rồi” Lâu Yến Vy nhụt chí: “Đội trưởng Lãnh, chuyện này cũng không thể trách tôi được, ngay cả chết mà cô ta còn không sợ, cứ thế mà xông vào đường sắt.
Mạng cô ta không đáng tiền, nhưng mạng nhỏ của tôi quý giá lắm, tôi không có ngu đến mức vì mắt một người không đáng tiền mà vứt bỏ tính mạng của mình đâu”
Lãnh Phú Cường: Đây là logic gì vậy?
“Lâu Yến Vy, lửa cháy không tắt thì gió xuân đến sẽ bùng lên…
“Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện” Lâu Yến Vy đón lời của Lãnh Phú Cường, cô ta nhéo lỗ tai mình nói: “Nghe đến mức lỗ tai mọc kén rồi này”
“Thế nhưng không thấy cô nghe lọt gì cả” Lãnh Phú Cường thở dài, trong giọng nói cũng chứa đựng sự dung túng không dễ phát hiện, anh ta nhìn bóng tối vô tận, hỏi: “Lâu Yến Vy, cô có muốn suy nghĩ một chút về việc vào cục để giúp tôi không?”
“Đừng nha!” Lâu Yến Vy từ chối dứt khoát, xua tay: “Đội trưởng Lãnh, anh dừng lại đề tài này được rồi, Hồng Hoa vừa từ trong đó đi ra, hai chị em tôi còn muốn sống thêm vài năm”
“Có tôi đảm bảo, cam đoan hai chị em cô sẽ không sao.”
“Lúc trước anh cũng nói như vậy” Lâu Yến Vy trợn mắt trừng anh ta một cái, lại hơi ngập ngừng: “Tuy trong cục có nhiều trai đẹp, cơ bụng tám múi, tuyến nhân ngư kéo dài trông rất quyến rũ,