“Ngay cả gặp mặt mà tớ còn chưa gặp nữa thì đã bị tên công tử bột tiệt đường rồi.
Không nói nữa, tớ buồn ngủ rồi, đi ngủ đây”
Sau đó, Lâu Yến Vy chui vào trong chăn và ngủ thiếp đi.
Giọng của Bạch Hồng Hoa phát ra từ bên ngoài cái chăn.
“Không phải cậu ghét nhất loại người như Vạn Hoài Bắc sao?”
Lâu Yến Vy tung chăn lên và nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Hồng Hoa: “Quả thật Công tử bột rất đáng ghét.
Tớ chỉ đi ăn cơm với đội trưởng Lãnh thôi mà anh ta đã lấy còng tay còng tớ lại.
Thật là to gan mà.
Xem ra tớ phải suy nghĩ cho thật cẩn thận việc phải quản lý hậu cung như thế nào rồi, băng không sau này đến lượt tớ làm chủ ngôi nhà này thì anh ta sẽ được nước lên trời rồi à?”
Ngôi nhà này?
Lâu Yến Vy đã vô thức xem Vạn Hoài Bắc là người một nhà rồi.
Bạch Hồng Hoa thực sự rất khó thích ứng với loại tương phản này, trước đây cô ta thường là đòi đánh đòi giết nhưng bây giờ đã trở thành người một nhà.
Mối quan hệ của hai người không hề có sự quá độ mà cứ thế vượt qua giới hạn luôn.
“Tớ đi rửa mặt đây”
Bạch Hồng Hoa đặt tách trà xuống, nói: “Đúng rồi, Lâu Yến Vy, tớ muốn chuyển khỏi nhà họ Lục.
Hôm nay tớ đã đi tìm một căn nhà và đã thuê rồi”
“Được, vậy ngày mai chúng ta chuyển nhà đi”
Lâu Yến Vy không hỏi tại sao lại chuyển đi, giữa hai người vẫn có một sự ăn ý ngầm.
Quả thật là sống trong nhà họ Lục cũng không tiện