Tân Chấn Đông mai táng Tân Kiều Lam trong cùng một nghĩa trang, hơn nữa là vị trí xa xôi hẻo lánh nhất.
Thượng Quan Âu không hiểu, hỏi: “Tại sao ông chôn cất người ở nơi hẻo lánh như vậy?”
Tân Nhã Viên cũng được chôn cất ở nghĩa trang này, nhưng vị trí tốt hơn nhiều.
“Người chết rồi chỉ sót lại tro cốt, chôn ở đâu cũng vậy thôi” Hai bên tóc mai Tân Chấn Đông bạc trắng, đốt rất nhiều tiền giấy cho Tân Kiều Lam, nói: “Kiếp sau đầu thai phải tìm gia đình tốt một chút, có cha mẹ thương, có anh chị em yêu quý”
Tân Chấn Đông đối với đứa con gái Tân Kiều Lam này có chút áy náy.
Ông ta vừa đốt giấy vừa nói: “Hai chị em Kiều Lam và Nhã Viên, tôi đều không quan tâm thế nào, ngoài ra, cũng không người nào biết hai đứa nó là con gái tôi, chúng nó chỉ là cô nhi trong cô nhi viện, lúc đó tôi cũng giận, nên chưa từng đến tìm..
Năm đó Tân Chấn Đông không hề yêu người vợ hiện tại, trái lại ông ta còn mập mờ với nhiều người phụ nữ khác, Lệ Thu Uyển giận dỗi bỏ đi, trái tim ông cũng đã chết theo, không phải là Lệ Thu Uyển, phụ nữ trên giường là ai đều như nhau.
Sau này Tân Chấn Đông mới tìm hai chị em về, lúc đó, hai chị em đều bày tỏ không đồng ý về Địa Sát, muốn có cuộc sống như người bình thường.
Thế là với bên ngoài, hai chị em Tân Nhã Viên và Tân Kiều Lam vẫn luôn là cô nhi, trong bóng tối thì làm việc cho Địa Sát.
Mãi đến sau này, sức khỏe Tân Nhã Viên không ổn, Tân Chấn Đông cưỡng chế đưa người trở về.
Có lẽ do nguyên nhân tuổi tác đã cao, đối với người trong gia đình cũng bắt đầu xem trọng, dù sao cũng là con gái mình, khẳng định là hi vọng con gái sẽ ở bên cạnh.
Tân Nhã Viên