Đi vào trong phòng hàn huyên chút xem trên đảo còn có mấy cô gái xinh đẹp nào, các người còn trò chuyện về cái gì” Tô Lan Huyên kéo quần áo của Lục Đồng Quân ra ngoài.
Hạ Lăng và Hạ Bảo liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một ánh mắt xảo quyệt.
Trong phòng ngủ.
Lục Đồng Quân cúi gục đầu xuống đứng, Tô Lan Huyên cầm cây roi ngồi: “Quỳ tấm giặt quần áo hay là vỏ sầu riêng, chọn một, dù sao đây cũng là nhà mình, ccửa đã đóng kín, không mất mặt của tổng giám đốc Lục đâu.”
“Vợ, bớt giận nào, đều là hai đứa nhóc thối kia hãm hại anh cả” Lục Đồng Quân ngồi xuống bên cạnh Tô Lan Huyên, bắt đầu phát huy mỹ nhân… Không đúng, là mỹ nam kế.
“Lan Huyên, không thì chúng ta sinh thêm một đứa con gái đi, con trai lang bạt bốn bề, sau này khi hai ta về già, cuộc sống sẽ khó khăn”
“Đừng đánh trống lảng với em, nói một chút xem, trên đảo có bao nhiêu nữ? Cái gì mà trẻ tuổi nữa”
Lục Đồng Quân thành thật khai bảo: “Trên đảo tổng cộng có hơn ba nghìn hăm trăm người, có năm trăm hai mươi nữ, nhỏ nhất ba tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi.”
“Đứa nhóc ba tuổi mà các anh cũng cho lên trên đảo?”
“Đứa bé kia là trẻ mồ côi, giai đoạn ba tuổi của trẻ con, chính là lúc học mọi thứ nhanh và tốt nhất” Lục Đồng Quân nói rồi nói, lặng yên cầm đi cây roi trong tay Tô Lan Huyên, thừa cơ ôm lấy Tô Lan Huyên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Lan Huyên, lâu lắm rồi chúng ta chưa làm chuyện chính rồi”
“Anh đứng đắn một chút cho em, em đang hỏi tội anh đó, Lục Đồng Quân, anh làm làm liều… A..”
Cách tốt nhất để phụ nữ ngậm miệng, đó chính là hôn cô ấy.
Ở điểm này, Lục Đồng Quân đã lĩnh ngộ được tỉnh hoa.
Rèm cửa và đèn bên trong phòng đều là tự động, rèm cửa tự động từ từ khép lại, ngọn đèn