“Dì Lưu, dì dạy cháu cắm cái này kiểu gì một chút đi, con không biết làm.” An Nhã Hân đi tới.
“Được, dì chạy cho cháu, chúng ta vào trong nhà thôi.” Lưu Lệ Phương càng nhìn An Nhã Hân càng thấy ưng.
Tô Lan Huyên dự định buổi tối sẽ ăn nướng ở ngoài trời, tổ chức trong sân nhà, còn đặc biệt lấy đèn, bóng hơi, hoa tươi để trang trí, vô cùng long trọng.
Bên chiếc bàn dài bày đầy đồ ăn hoa quả, vỉ nướng cũng chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi người đến đủ.
Hạ Lăng và Hạ Bảo dẫn mấy em trai chơi đùa ở thảm trong sảnh lớn.
Lúc này, Tân Chấn Đông và mấy người Tô Khánh Thành cũng đều tới, trong nhà vô cùng sôi nổi.
Lệ Thu Uyển giúp chuẩn bị đồ ăn, ba người Tân Chấn Đông, Tô Khánh Thành và Thượng Quan Âu chơi đấu địa chỉ ở phòng khách.
Lý Kính Hòa xử lý việc ở công ty xong, đẩy tiệc xã giao buổi tối, cũng tới sớm.
Thấy Lý Kính Hòa tới, Tân Chấn Đông đã thua rỗng túi quần lôi kéo đi chơi mạt chược.
Bốn người, vừa khéo mở được một bàn.
Thịnh tình khó có thể chối từ, Lý Kính Hòa nói: “Vậy cũng được, chúng ta đánh một lát, đánh chơi chơi một chút.”
Tân Chấn Đông muốn vớt vát tiền vốn, đánh ít cũng đồng ý.
“Ít nhất cũng phải khởi điểm từ mười nghìn chứ, đang ngồi đây đều là những nhân vật tai to mặt lớn, còn thiếu chút tiền ấy sao?”
‘Tô Khánh Thành có tập đoàn Tô thị, kinh doanh cũng được.
Tô Lan Huyên mỗi tháng cũng đều phân chia tiền hoa hồng công ty choTô Khánh Thành, đương nhiên không thiếu tiền.
Thượng Quan Âu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng có nghề nghiệp